Tống Thời Hạ bật cười:
“Không tới mức đó đâu, chỉ là căn nhà kia tương đối trống trải, không có đồ đạc gì, cũng chưa kéo điện, chỉ có một mình cậu ở thôi đấy.”
Lưu Chiêu Đệ vô cùng kiên quyết:
“Tôi không sợ, so với việc chịu cảnh nhìn ba mình ngày ngày muốn bán mình đi, dù có bảo tôi ở nghĩa địa cũng được, ít nhất ma quỷ cũng sẽ không làm hại tôi.”
“Được rồi, lát nữa tôi dắt cậu qua đó. Chuyện này tôi sẽ xem như mình không biết.
Một mình cậu sống ở đó nhớ phải chú ý an toàn. Xung quanh có hàng xóm, nhưng cậu phải cẩn thận ba cậu bám theo đấy.”
Lưu Chiêu Đệ đáp chắc nịch: “Tôi biết rồi, nếu có vấn đề gì, tôi cũng sẽ không làm liên lụy tới cậu đâu.”
Giọng điệu của Tống Thời Hạ dịu đi:
“Không tới mức đó đâu, cậu đừng bi quan quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu đừng có làm chuyện gì cực đoan nhé.”
Lưu Chiêu Đệ có vẻ tránh né.
Cô ấy từng nghĩ, nếu như ba thật sự ép cô phải lấy mấy ông già kia, cùng lắm thì cô ấy sẽ liều mạng với ông ấy.
Nhìn phản ứng của Lưu Chiêu Đệ, Tống Thời Hạ biết ngay trong lòng cô ấy đã có những suy nghĩ cực đoan rồi.
Tống Thời Hạ bèn nghĩ ra một câu an ủi:
“Đường đời này dài lắm, ông ấy chỉ là một chướng ngại vật trên chặng đường đời này của cậu thôi. Cậu sẽ có tiền đồ sáng sủa hơn, đừng có nghĩ quẫn.”
Hai mắt Lưu Chiêu Đệ rưng rưng, thành khẩn cảm ơn:
“Cảm ơn cậu nhé, thật ra lúc trước hai chúng ta chỉ xem như quen sơ sơ mà thôi, là tôi thấy thành tích của cậu cao nên mới bám riết lấy làm bạn với cậu, may mà cậu không chê tôi.”
Tống Thời Hạ cười khẽ: “Không sao hết, tôi thích làm bạn với người có ý chí phấn đấu như cậu lắm.”
Tống Thời Hạ tâm sự với bạn cùng bàn xong, mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha.
Trại chăn nuôi ở nhà có họ hàng trông nom giúp, nhưng không thể bỏ bê nhà cửa mãi được.
Ba cô ở lại chừng một tuần đã về, mẹ thì ở lại đây, chờ cô thi đại học xong mới trở về.
Bà Tống thò đầu ra từ dưới bếp:
“Về rồi đấy à? Mẹ có làm cơm hầm khoai tây đấy, con có muốn ăn không?”
Tống Thời Hạ lười biếng giơ tay lên: “Lát nữa đi ạ, con mệt quá đi.”
Bà Tống xoa tay lên tạp dề: “Không phải ngồi xe đi ra ngoài à?”
Cô thở dài một hơi: “Còn giúp cô ấy mua nhu yếu phẩm, thuận tiện còn đi tìm chợ ở gần đó nữa.”
“Con nghĩ chu đáo lắm, đến tìm xem chợ ở đâu con cũng nghĩ tới.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:
“Chịu thôi ạ, giúp được tới đâu hay tới đó, cũng là một cô gái đáng thương.”
Mẹ cô cũng ngồi xuống sô pha:
“Người nhà của cô gái kia nghĩ cái gì thế không biết? Có một sinh viên là vinh quang lớn cỡ nào, cứ muốn đẩy con gái vào hố lửa là sao.
Tính ra nhé, chờ con gái thi đậu đại học, quen đại một người bạn học nào đó cũng khá khẩm hơn lấy chồng già mà!”
Tống Thời Hạ nhún vai:
“Nhiều người ngộ lắm, tầm mắt hạn hẹp, chỉ biết tới lợi ích trước mắt thôi.
Để con lên lầu soạn ra mấy bộ đồ không mặc tới, có gì mẹ đưa qua giúp con nhé, con mang qua chắc cô ấy sẽ ngại lắm.”