“Được rồi, căn nhà kia của con đấy hả?”
“Dạ, cô ấy cứ nhất quyết đòi ở trong cái phòng nhỏ dùng làm nhà kho, nói là phòng nhỏ mới có cảm giác an toàn.”
Tống Thời Hạ cũng hết cách, chỉ có thể giúp Lưu Chiêu Đệ mua chăn đệm dày một chút, sợ cô ấy bị cảm lạnh.
“Cô gái kia cũng là người mạnh mẽ, chắc là bị ép đến đường cùng mới đến nhờ con giúp đỡ như thế.”
Tống Thời Hạ cũng nghĩ như mẹ mình.
Lúc trước Lưu Chiêu Đệ chưa bao giờ làm phiền cô, mỗi lần nói chuyện với cô đều sợ làm phiền cô, thái độ dè dặt khiến cô hoài nghi có phải mình đáng sợ lắm hay không.
Lần này chắc là Lưu Chiêu Đệ đã nhận ra nguy cơ, lại không liên lạc được với bà mẹ trọng nam khinh nữ kia, nên mới đến nhờ cô giúp đỡ như thế.
Tống Thời Hạ nhắc nhở mẹ mình:
“Mẹ giúp con để ý tình hình của cô ấy với nhé, con thường bận linh tinh, sợ không để ý tới.”
““Yên tâm đi, con với Yên Nhiên cứ yên tâm ở nhà tập trung học hành, cách hai ngày mẹ sẽ qua đó một lần.”
Có mẹ giúp đỡ, Tống Thời Hạ cũng yên tâm hơn hẳn, mong rằng Lưu Chiêu Đệ đừng làm ra chuyện gì điên rồ.
Cô vươn vai một cái, đi xuống bếp ăn cơm.
...
Buổi tối trước khi ngủ, Tống Thời Hạ xoay người nhào vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh.
“Anh nói xem em nên học ngành gì đây?”
Quý Duy Thanh trầm ngâm một hồi, “Các tiền bối bảo anh đề nghị em đăng ký học vật lý hoặc toán.”
Tống Thời Hạ vội ngồi dậy: “Anh không đồng ý đấy chứ?”
Quý Duy Thanh kéo cô nằm xuống lại:
“Em chưa cho phép, anh làm sao dám đồng ý, anh sẽ không can thiệp vào nguyện vọng của em, em thích học cái gì thì cứ chọn cái đó.”
Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: “Nếu em chọn một ngành rất cùi bắp thì sao?”
Quý Duy Thanh cúi đầu nhìn cô: “Ngành gì mà cùi bắp?”
Tống Thời Hạ vắt óc suy nghĩ.
Hình như lúc này học ngành gì cũng có đất dụng võ hết, không giống sau này, có nhiều ngành tốt nghiệp ra xong thì không xin được việc.
Cô đảo mắt:
“Em nghĩ, nếu như em học ngành khảo cổ, lỡ như sau khi tốt nghiệp lại không tìm thấy ngôi mộ cổ nào, chẳng phải sẽ thành củi bắp à?”
Quý Duy Thanh vịn vai cô:
“Mỗi ngành nghề đều khan hiếm nhân tài, nhất định sẽ có chỗ cho em tỏa sáng thôi, không nhất định phải thi khảo cổ đâu.”
Tống Thời Hạ cảm thấy cũng đúng.
Nếu như mình đậu vào đại học Yên Kinh, sau khi tốt nghiệp, dù có đi làm việc gì cũng sẽ bị bao nhiêu người giành giật, hoàn toàn không có vụ khó tìm việc làm.
Haiz, cái thời đại bao việc làm sau khi tốt nghiệp này đúng là vừa tuyệt vời vừa khó nhằn, vậy cô phải chọn ngành gì đây?
Tống Thời Hạ ngẩng đầu lên hỏi anh: “Anh có đề nghị gì không?”
Quý Duy Thanh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa tung sau lưng cô: “Anh hy vọng em có thể trở thành đồng nghiệp của anh.”
Tống Thời Hạ vội lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được không được, toán với lý em toàn học cho có thôi, em không thông minh như anh đâu.”
Quý Duy Thanh thấp giọng lặp lại: “Học cho có? Nói một cái là trúng ngay tim đen nhỉ.”