Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 491

Lần trước đi mua sắm, ba cô cũng có mặt.

Nhưng khi ấy mẹ cô chỉ xem chứ không nỡ bỏ tiền mua, khăng khăng nói rằng mấy thứ đó ở nhà cũng mua được, không cần mang từ thủ đô về.

Tống Thời Hạ đã thử so giá cả, rõ ràng đồ bán ở trung tâm thương mại tại đây còn rẻ hơn ở thị trấn mà.

Bà Tống đang định từ chối, nhưng thấy con rể và con gái đều nhìn mình, bà lại không sao nói ra được, đành thở dài.

“Vậy đi xem thử đi, nhưng mà nhà ta không thiếu gì cả, con đừng có mua linh tinh cho mẹ.”

Tống Thời Hạ ngoài miệng vâng dạ nhưng lúc thấy thứ gì ưng ý thì mua liền không nương tay, bà Tống can không nổi.

Quý Yên Nhiên kéo tay bà, không để bà cản trở hành trình mua sắm của chị dâu và anh trai.

DTV

“Dì à, dì đừng sốt ruột, chị dâu cháu mua toàn là nhu yếu phẩm hàng ngày mà. Mấy thứ này nhà nào chẳng cần, mua ở đâu cũng như nhau, tiện thể nay ta đi dạo thì mua luôn một thể thôi mà.”

Bà Tống nôn nóng bảo:

“Thế này tốn kém quá, mấy thứ đó ở đâu cũng có bán mà, không cần phải vào tận chỗ sang trọng thế này để tiêu pha.”

Quý Yên Nhiên cười bảo:

“Cái này không tính là tốn kém lãng phí gì, tiêu tiền cho người nhà mình đều coi là tấm lòng con cháu mà.

Sau này cháu kiếm được tiền cháu cũng đưa mẹ cháu tới những trung tâm lớn để mua quần áo, lúc ấy mẹ cháu chỉ chiếc nào cháu mua chiếc ấy liền.”

 

Bà Tống thở dài:

“Ài, ở nông nông ai dùng đến xà phòng thơm đâu, chị dâu cháu có mấy đồng liền không giữ được trong tay, về sau hai đứa nhỏ lớn lên còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm.”

Mặc dù Dương Dương với Nguyên Nguyên còn nhỏ nhưng trong khoảng thời gian ở đây, bà Tống đã nhận thấy sống trong thành phố thực sự rất tốn kém, ăn mặc ở đi lại, điện nước gì cũng tốn tiền.

Ở nhà bà có vườn tược, rau ăn không hết cho gà ăn.

Nhưng ở đây, một cọng rau cũng phải bỏ tiền mua, cho nên không thể lãng phí vào những việc không cần thiết như thế này được.

Hai đứa nhỏ sau này lớn lên chắc chắn sẽ phải sống riêng, không thể cứ mãi sống cùng cha mẹ được, nhưng sống riêng thì sống ở đâu?

Cha mẹ phải mua nhà cho chúng chứ.

Mua nhà cho con lại không thể mua một căn, hai đứa nhỏ phải mỗi đứa một căn mới được, tính ra đã là một khoản tiền to rồi.

Qua nhiều ngày tiếp xúc, bà Tống đã coi hai nhóc con như cháu ruột, tự bản thân đặt mình vào vị trí bà ngoại để lo cho cháu, vì thế mới muốn con gái tiết kiệm tiền hơn.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rất thông minh và đáng yêu, cho nên không thể để con gái thiên vị lớn hay nhỏ.

Tuy anh lớn có vẻ chiều em nhỏ nhưng người lớn lại không thể đối xử không công bằng.

Sinh sống ở thủ đô tốn kém như thế, lại còn phải dành dụm tiền mua nhà cho hai đứa nhỏ sau này, mặc dù bà Tống cũng biết về sau đi làm có lẽ sẽ được phân nhà nhưng còn chưa biết điều kiện nhà ở thế nào.

Nếu được phân cho căn nhà như ba chúng nó đây thì còn ổn, hai cháu bà từ nhỏ đã được sống trong nhà rộng, phòng lớn, điều kiện sinh hoạt tốt nhất.

Chẳng lẽ lại để chúng sau khi tốt nghiệp phải ở trong khu tập thể nhỏ, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng?

 
Bình Luận (0)
Comment