Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 492

Tống Thời Hạ biết mẹ lo lắng đều gì, bèn đặt túi vào tay mẹ, nói rõ mọi thứ:

“Mẹ, mẹ yên tâm. Những điều mẹ nghĩ đến, đương nhiên con cũng có thể nghĩ tới.

Dương Dương với Nguyên Nguyên còn nhỏ, lúc này con chỉ muốn tẫn hiếu với ba mẹ.

Nếu mẹ không để con báo hiếu thì có phải là đang trọng nam khinh nữ không? Vì sao anh con có thể bỏ tiền chăm lo cho ba mẹ mà con thì không được?”

Vừa nghe con gái nói thế, bà Tống trừng con một cái, vẻ không vui.

“Hừ, vậy con cứ mua đi, đến lúc hết tiền đừng có kêu với mẹ, mẹ không có đâu.”

Tống Thời Hạ ôm cánh tay bà, lắc lắc làm nũng.

“Không chịu đâu, con mà hết tiền nhất định sẽ về vòi ba mẹ, con cứ ăn bám đấy.”

Bà Tống bất đắc dĩ cười cười:

“Được rồi, có đi thì cũng mua vừa vừa thôi.”

Nói là nói thế, nhưng mua xong đồ dùng sinh hoạt, Tống Thời Hạ lại chạy sang khu bán quần áo, vào thẳng cửa hàng lớn nhất bắt đầu càn quét.

Quý Yên Nhiên kéo tay bà Tống, bà chỉ có thể quay đầu đi không dám nhìn, như thể nếu mình không thấy thì sẽ không biết nó xài hết bao nhiêu, khỏi đau lòng.

DTV

Tống Thời Hạ biết kích cỡ đồ của mẹ mình, mua đồ mà muốn bà thử thì chắc chắn bà sẽ từ chối.

Vì thế, cô chọn đồ theo kích cỡ trước đó, mua mấy bộ đồ ngắn tay và áo sơ mi, lại chọn cho ba mình mấy bộ mùa hè.

Quần áo mùa hè của cha mẹ cô đã cũ lắm rồi, giặt đến vàng vải, phai màu còn không nỡ bỏ đi.

Tống Thời Hạ không tin mình mua nhiều thế này, ba mẹ còn có thể bỏ tủ không chịu mặc.

Những bộ đồ ngắn tay mặc ở nhà không đắt lắm, không đến mức tiếc tiền không mặc.

 

Quý Yên Nhiên cũng khuyên nhủ:

“Dì à, dì xem, một chiếc áo cộc tay mới có 5 đồng thôi, chị dâu cháu mua ngần ấy quần áo cho dì với chú, trông thì nhiều nhưng chưa hết một tháng lương của anh cháu đâu.”

Bà Tống kinh ngạc: “Một chiếc áo cộc tay mới 5 đồng? Quần áo ở thành phố rẻ thế cơ à?”

Quý Yên Nhiên vui vẻ giải thích:

“Cháu nhớ mấy năm trước còn đắt lắm, nhưng năm rồi bắt đầu có nhiều nhà buôn vận hàng về bán, cho nên quần áo ngày càng rẻ hơn, đây còn là áo bằng sợi tổng hợp đấy.”

Bà Tống hiểu ra.

“Cửa hàng bách hóa chỗ dì bán đắt lắm, một chiếc áo giống cái dì đang mặc đây phải 20 đồng rồi.”

Quý Yên Nhiên che miệng cười bảo:

“Cái áo này, nếu biết chỗ mua có thể mua với giá 5 đồng hai chiếc đấy dì ạ, mua đồ ở nhà mình thiệt quá.”

Bà Tống nghe mà xót cả ruột, thế là mất trắng 15 đồng rồi ư.

Tống Thời Hạ xách mấy túi đồ về, ngạc nhiên nhận ra mẹ mình không tỏ ý chỉ trích mình phá của.

“Có chuyện gì thế?”

Quý Yên Nhiên giải thích lại chuyện vừa rồi, Tống Thời Hạ hiểu ra.

“Mẹ, trước con đã nói với mẹ là giá cả ở đây rẻ hơn ở nhà mình mà, lần này thì mẹ tin rồi chứ?”

Bà Tống gật đầu, mặt vẫn còn tiếc nuối.

“Mẹ tiếc 15 đồng kia quá.”

Tống Thời Hạ nhìn em chồng, nhướng mày một cái.

“Không sao mà, vậy để con mua thêm vài chiếc, mẹ mang về bán lại cho người ta gỡ gạc nhé. Bên cửa hàng bách hóa bán 20 đồng, mẹ bán 15 đồng là được rồi.”

 
Bình Luận (0)
Comment