Bà Tống vỗ tay:
“Sao mẹ không nghĩ đến cách này nhỉ, đi, đi mua thêm một ít, bán xong mẹ gửi tiền cho con.”
Tống Thời Hạ nắm tay bà.
“Không cần gửi cho con, nếu mẹ cứ khách sáo với chúng con thế mãi, con sẽ… tết con sẽ về muộn cho xem.”
“Thôi thôi được rồi, vậy mẹ lấy chỗ tiền đấy mua thêm con heo, nuôi để dành chờ các con về rồi thịt.”
Tống Thời Hạ ngọt ngào cười đáp: “Thế thì được ạ.”
Đến khi đó thịt vào bụng ai còn chưa biết đâu.
“Yên Nhiên, qua đây phụ chị một tay, mình chị xách không hết.”
Bà Tống vốn còn đang mang tâm lý bài xích, nhưng nghĩ tới chuyện kiếm tiền từ giá chênh lệch thì chân lại tự động đi theo con gái vào cửa hàng quần áo.
“Mẹ, quần áo ở đây đều không có kích cỡ, kiểu người bình thường đều mặc được hết, để con ướm thử lên mẹ xem có đẹp không, cái nào đẹp chúng ta mua hết.”
Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho mẹ, bà Tống gật đầu.
Nhân viên bán hàng đứng bên nói với vẻ hâm mộ: “Cô à, con gái cô hiếu thảo ghê.”
Bà Tống ngượng ngùng cười cười, nhưng lại không hề che giấu sự vui vẻ hãnh diện.
“Con bé này chỉ được cái tiêu tiền lung tung, nói sao cũng không chịu nghe vào.”
“Thế cũng tốt mà cô, bao nhiêu người rút ruột rút gan nuôi con khôn lớn, nhưng toàn nuôi ra cái thứ vô ơn, con gái cô hơn người ta trăm nghìn lần rồi đấy ạ.”
Nhân viên bán hàng nói mấy câu đã khiến bà Tống lâng lâng như đi trên mây.
Đợi đến khi bà tỉnh táo lại thì con gái đã chất được một bao to toàn quần áo.
Tống Thời Hạ lau mồ hôi: “Mẹ, con chọn xong rồi.”
Mỗi chiếc áo trong này có thể kiếm được 10 đồng chênh lệch, bà Tống vui vẻ mỉm cười.
Hai mẹ con nhìn nhau, khuôn mặt tươi vui, lúc này quả thật có thể chắc chắn là ruột thịt vì trông hệt như nhau rồi.
Tống Thời Hạ trả tiền không bị mẹ ngăn trở, Quý Yên Nhiên nhìn mà ngạc nhiên lắm.
DTV
Chị dâu thật giỏi, chỉ dăm ba câu đã khiến dì Tống chấp nhận mua sắm ồ ạt như thế, lần này cô ấy đã hiểu thế nào là gãi đúng chỗ ngứa.
Cuối cùng, vì mua quá nhiều đồ, Quý Yên Nhiên phải đi gọi điện thoại cho tài xế tới đón họ về.
Tài xế nhìn mấy bao đồ mới chất chồng bên chân ba người, kinh ngạc đến ngây ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cặm cụi xách đồ lên xe,
Băng sau của ô tô đã chất đầy các túi quần áo, Tống Thời Hạ đánh giá một lượt, đoán chừng lần này mẹ mình có thể kiếm kha khá.
Nhưng mua đi bán lại kiểu này không làm lâu dài được, kiếm lớn một lần này rồi thôi, để tránh bị người ta chú ý.
Cha mẹ đều là người chân chất thật thà, trại chăn nuôi mới là cơ nghiệp chính, đầu cơ trục lợi thế này chỉ làm một lần là đủ.
Tống Thời Hạ hạ giọng dặn dò mẹ:
“Chúng ta làm thế này là một dạng đầu cơ trục lợi, tuy không hẳn là phạm pháp nhưng ta chỉ làm lần này thôi, không làm tiếp nữa, để tránh bị ai đó ghen tị tố giác, phiền phức không cần thiết.”
Bà Tống còn đang tính rằng, nếu lần này bán thuận lợi, thu về kha khá thì lại nhập thêm một đợt nữa, nhưng con gái đã trịnh trọng dặn dò như thế, bà vẫn gật đầu.
“Mẹ hiểu, kiếm xong khoản này chúng ta không làm nữa.”
Tống Thời Hạ xấu hổ quá, mẹ nói thế nghe như sắp làm gì đó trái pháp luật vậy.