Quý Yên Nhiên ôm má nhìn chị dâu, hai mắt tỏa sáng.
“Chị dâu, chị kiếm tiền giỏi quá, giỏi hơn cả anh em luôn.”
Bao nhiêu cái áo thế này, ít nhất phải kiếm lời hơn trăm, mà phí tổn mới tầm 200 đồng thôi, Quý Yên Nhiên lần đầu biết làm ăn có thể kiếm lớn như vậy.
Tống Thời Hạ bật cười: “Nếu em muốn kiếm tiền, sau này chị dạy cho.”
Quý Yên Nhiên vội vàng gật đầu:
“Đợi chừng nào có điểm rồi tính, không thì em sợ em sẽ phân tâm nghĩ lung tung, sẽ làm không tốt.”
Tống Thời Hạ tính nói rằng thực ra chuyện cũng không đến mức khó khăn đến thế.
Nhưng thấy Quý Yên Nhiên tỏ thái độ hết sức thận trọng, cô lại thôi, dù sao thì nghiêm túc trong mọi việc cũng là một hành vi rất tốt.
Quý Duy Thanh do dự nhìn hai người, Tống Thời Hạ quay sang phía anh: “Anh định nói gì à?”
DTV
Sáng nay cô đã nhận ra anh cứ luôn trốn tránh ánh nhìn của cô, như thể đã làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng đợi suốt một ngày vẫn không thấy anh thẳng thắn nói ra.
“Anh nói, nhưng em không được giận nhé.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn anh.
“Anh nói trước đi đã.”
“Anh mua cho ba một chiếc xe đạp.”
Tống Thời Hạ xác nhận lại: “Chỉ là một chiếc xe đạp thôi?”
“Ừ, không có mua cái khác, anh có người bạn có thể mua được xe máy nhưng anh biết là em sẽ không đồng ý.”
Tống Thời Hạ nhón chân, vỗ nhẹ lên đầu anh như vỗ đầu con cún nhỏ.
“Anh làm đúng mà, lần này không trách anh tiêu tiền lung tung, có xe đạp thì ba mẹ đi đâu cũng tiện hơn.”
Chuyện mua xe đạp cho ba mẹ đã nằm trong kế hoạch của Quý Duy Thanh từ năm trước.
Nhưng khi đó anh mới mua cho nhà ba mẹ vợ chiếc tivi nên nếu lại mua xe sẽ bị từ chối.
Ăn tết ở nhà, nhiều lần anh đã muốn bảo Tống Thu Sinh lên thị trấn mua xe với anh, nhưng dịp tết người ta không mở cửa bán hàng, đành phải gác lại kế hoạch mua xe đạp.
Tống Thời Hạ tò mò hỏi: “Vì sao anh cứ thích lén mua đồ cho nhà em sau lưng em thế?”
Quý Duy Thanh sửa lại lời cô:
“Là nhà ta, anh cũng không muốn giấu em, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, nhưng hình như lần nào cũng làm hỏng.”
Tống Thời Hạ nhớ lại:
“Đúng thật, chắc là tại lần nào trông anh cũng rất thản nhiên, chẳng có gì khác thường làm em cũng không thể cảm nhận được hết.
Chuyện này là lỗi của em rồi, em xin lỗi nhé, lần sau em nhất định sẽ coi đó là một bất ngờ lớn.”
Dù sao đó cũng là ý tốt của anh, bản chất của hành vi đó chỉ là muốn cho cô và người nhà được vui vẻ.
Mặc dù phương thức biểu đạt cảm xúc của anh không bình thường nhưng cũng không thể dập tắt nhiệt tình của anh một cách phũ phàng được.
Quý Duy Thanh mím môi:
“Thầy anh nói niềm vui bất ngờ là phải đến một cách đột ngột, nếu nói trước cho em thì chẳng có gì bất ngờ nữa rồi.”
Đến một cách đột ngột, chậc, Tống Thời Hạ âm thầm thấy may mắn vì Quý Duy Thanh chỉ nghĩ đến những món quà có ý nghĩa thực tế chứ không thực sự làm theo lời dặn của thầy mình.
Ai mà đoán được viện trưởng Thẩm sẽ xúi anh ấy tặng cái gì cho ‘bất ngờ’ cơ chứ.