Bà Tống biết con rể mua cho nhà mình chiếc xe đạp thì lòng càng thêm phức tạp, nhưng cũng không còn cách nào từ chối.
Bà đành quyết định về nhà nuôi thêm một con heo, đợi đến cuối năm tặng cho nhà thông gia.
Tiễn mẹ lên xe về quê, Tống Thời Hạ bắt đầu quay sang làm rượu thuốc, tiện thể làm mấy thứ dưỡng nhan cho Yên Nhiên.
Phải công nhận một điều rằng da dẻ thiếu nữ quả thật rất dễ phục hồi, lại không có nhiều vấn đề.
Yên Nhiên mấy ngày qua đi nắng nhiều bị sạm da, nhưng mới mấy ngày đã bắt đầu nhả nắng.
Da cô ấy tuy không trắng sáng nhưng rất mịn màng, gần như không có mụn gì, chỉ có mấy ngày đến kỳ sinh lý sẽ nổi vài mụn nhỏ ở trán và cằm mà thôi.
Quý Yên Nhiên bịt mũi kháng cự: “Chị, em không muốn uống rượu.”
Tống Thời Hạ túm tai cô em chồng:
“Đây là rượu dưỡng nhan, yên tâm, nó nhẹ như rượu vang thôi, em đã thành niên rồi, mẹ cũng nói em có thể uống nửa chén.”
Quý Yên Nhiên đi học muộn, nhưng thời đại này người ta còn học muộn hơn, phần đa bạn cùng lớp cô ấy đều tầm 19, 20 rồi, còn cô ấy mới vừa qua 18.
Quý Yên Nhiên không thích uống rượu, Tống Thời Hạ cũng không muốn ép hay thuyết phục cô ấy thay đổi.
Nhưng rượu này cô ngâm riêng cho cô bé, chờ từ hồi cấp 3 đến giờ, muốn tranh thủ điều dưỡng thân thể cho cô bé trước lúc vào hè.
Nếu ổn thỏa thì về sau cô bé sẽ không đến mức đau đớn lăn lộn mỗi khi tới kỳ sinh lý, trừ khi cố tình chơi dại.
Nhưng điều này cô lại không thể nói rõ với Quý Yên Nhiên, đành phải cố tình buộc cô bé uống rượu thuốc.
“Rượu này có rất nhiều dược liệu có lợi cho phụ nữ chúng ta, em xem này, có táo đỏ, long nhãn, cánh hoa hồng nữa.
Em có còn nhớ trà hoa hồng hồi trước chị cho em uống mỗi khi đến kỳ không, thấy cái này có giống trà đó không?”
Nhắc đến trà hoa hồng, Quý Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, túm chặt chị dâu: “Chị, cứu em, lá trà của em sắp hết rồi.”
Nói xong, cô ấy lập tức cầm cốc rượu 200ml uống cạn, mặt nhăn nhúm lại, nhưng ngay sau đó đã giãn ra thư thái.
Hình như không khó uống lắm nhỉ, hương vị cồn không nồng lắm, chẳng qua nghe nói là ‘rượu thuốc’ có hơi ghê.
DTV
Tống Thời Hạ giật nảy người.
“Vội gì mà vội, không sợ sặc à, rượu dưỡng nhan này cũng có tác dụng giảm đau bụng kinh, để lần này coi tác dụng có được như mong muốn không.”
Quý Yên Nhiên nửa tin nửa ngờ:
“Thật ạ? Nếu rượu dưỡng nhan cũng có thể làm giảm đau bụng kinh thì em sẽ uống hàng ngày.”
Tống Thời Hạ chọt chọt trán cô em chồng.
“Rượu thuốc dù tốt cũng không thể uống hàng ngày, chị chỉ cho em uống tối đa nửa tháng thôi, nếu cái này không có hiệu quả thì trà hoa càng không có tác dụng đâu.”
Quý Yên Nhiên ôm chặt bình rượu trên bàn.
“Em tuyên bố bình rượu táo đỏ hoa hồng này thuộc về em nhé.”
“Ừ ừ, mang đi đi, thì vốn ngâm nó cho em mà.”
Trong nhà vốn cũng có rượu này, nhưng mẹ chồng lại không biết rượu đó chuẩn bị riêng cho Yên Nhiên, vì thế mới tặng cho Trương Uyển Thanh, rất có thể vì uống rượu này nên Hồ Du mới có thể mang thai được.