Tống Thời Hạ xây tường cao thêm 1 mét, lát lại trần nhà, biến một nửa tứ hợp viện thành trần thấu sáng, sau đó thuê người đào hầm.
Những vò rượu không được rửa sạch, phơi khô, quá trình ngâm rượu sẽ được tiến hành dưới tầng hầm.
Phòng ở không cải biến gì nhiều, phòng khách trang hoàng lại một chút, phòng ngủ biến thành phòng làm việc riêng của Tống Thời Hạ.
Ba phòng ngủ phụ được cải tạo thành phòng chứa đồ cùng với phòng nghỉ của nhân viên, phòng bếp và nhà vệ sinh không cần sửa sang lại.
Vì nơi này chỉ để ủ rượu chứ không mở tiệm bán rượu nên chỉ cần một nhân viên là Lưu Chiêu Đệ.
Khi nào cần vận chuyển hàng đi sẽ điều người từ bên cửa hàng của anh trai sang, như thế cũng có thể giúp họ tăng thu nhập.
DTV
Lưu Chiêu Đệ tự tin bảo đảm:
“Tôi làm được. Làm việc ở đây tôi cũng có thể yên tâm đọc sách và viết lách một chút, sẽ không thấy buồn tẻ đâu.”
“Nếu cậu sợ thì chúng ta mua thêm con ch.ó nữa, nhưng nơi này là khu dân cư, tôi thấy nếu cậu tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm láng giềng thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn là nuôi chó.”
Lưu Chiêu Đệ gật đầu ghi nhớ lời dặn của Tống Thời Hạ.
“Được, tôi cần ở lại đây ít nhất đến khi khai giảng, chắc chắn sẽ phải qua lại làm quen với hàng xóm láng giềng.”
“Cửa hàng đằng trước kia là của anh trai tôi, nếu muốn tiết kiệm tiền thì buổi chiều cứ qua đó.
Cứ mỗi chiều, bên đó sẽ phải nhặt bỏ rau dưa trông không được ngon, nhưng thực ra rau ấy chỉ xấu mã thôi, không ảnh hưởng đến chất lượng đâu.”
Đây là hạ sách tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ chẳng cảm thấy chuyện này có gì mất mặt.
Ngày còn nhỏ, cô thường đi theo người thân lên chợ nhặt những lá rau các bà hàng rau vứt đi, như thế có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua rau rồi.
Quả nhiên, Lưu Chiêu Đệ vừa nghe nói có thể xin rau miễn phí, mắt lập tức sáng bừng lên.
Cô ấy vội hỏi lại cho chắc:
“Thật sự có thể xin về được à? Là đồ họ không dùng thật chứ? Không phải đặc biệt cho tôi đấy chứ?”
“Yên tâm, thật sự không liên quan đến tôi đâu. Ngoài chợ người ta cũng sẽ nhặt lá cải dập bỏ đi, chẳng qua ra muộn thì hay bị người ta dẫm nát.
Cửa hàng của anh tôi thường nhặt bỏ ra trước cửa ấy, người quanh đó vẫn thường ra lấy về, nếu muốn thì cậu hãy ra sớm một chút, không thì người ta chọn hết rau ngon đấy.”
Lưu Chiêu Đệ mỉm cười vui sướng.
“Đây quả là một tin tốt, tôi còn đang tính 3 đồng này phải tiêu thật dè sẻn, như thế thì giải quyết được vấn đề cái ăn rồi.”
Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười:
“Tôi mà bận quá có khi không thể chú ý hết mọi chuyện, trong bếp có gạo có mỳ, dầu muối gia vị có cả, cậu muốn ăn cái gì thì cứ làm mà ăn.”
Lưu Chiêu Đệ cảm kích liên tục nói lời cảm ơn.
Nếu không có Tống Thời Hạ, có khi cô ấy còn chẳng thể tham dự kì thi đại học lần này.
Bây giờ Tống Thời Hạ lại tạo điều kiện để cô ấy có thể được đi học nếu đỗ, ơn này Lưu Chiêu Đệ sẽ không bao giờ quên.