Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đã làm cơm xong xuôi, đồ ăn vẫn đang được hâm nóng trên bếp, cả nhà chỉ chờ mình cô về là ăn cơm.
Cảm giác được chờ đợi thế này, phải nói sao nhỉ?
Tống Thời Hạ chợt thấy lòng ngập tràn ấm áp, mũi lại cay cay, đây có lẽ chính là điều mà cô mong mỏi suốt cả kiếp trước.
Tống Thời Hạ cởi áo khoác, đi nhanh vào nhà vệ sinh rửa tay.
Hàn Dung lên tầng gọi con cháu xuống ăn cơm, khi đi xuống trông thấy con dâu, bèn hỏi:
“Con nhìn con kìa, nóng đến vã mồ hôi đầy trán sao còn mặc áo khoác?”
Tống Thời Hạ giải thích với bà:
“Chính vì ngoài trời nắng to nên mới phải mặc áo khoác đó mẹ, nếu không, bị tia tử ngoại rọi vào là sẽ đen đi đấy.”
Quý Yên Nhiên đã ngồi vào bàn, đang cắn đũa:
“Chị dâu, vào đại học còn phải đi tập quân sự nữa đó, tập quân sự ngày nào cũng phải phơi nắng, em vừa mới trắng lại một tẹo, có khi nào lại bị phơi cháy đen thui không?”
Từ sau khi được Tống Thời Hạ dạy chăm sóc da, làn da của Quý Yên Nhiên ngày càng trắng trẻo hẳn ra.
Tuy còn chưa đạt tới cấp độ trắng nõn nà nhưng nhảy từ vùng da đen vàng chuyển sang trắng ngà thế này, những người lâu không gặp Quý Yên Nhiên có khi còn không nhận ra cô ấy được nữa đâu.
Quý Yên Nhiên cũng phải mất hai ngày mới dám tin mình rốt cuộc đã trở nên trắng trẻo, rồi sau đó, cô bé bắt đầu lo sẽ lại đen đi nếu phải phơi nắng.
Tống Thời Hạ nhớ lại những tri thức bảo vệ và chăm sóc da, nói:
“Rám nắng có thể trắng lại được, em không cần sợ. Chúng ta còn trẻ, bị đen một chút vì nắng cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu ra nắng thì vẫn nên bảo vệ da kĩ càng, chống nắng đầy đủ, vì tia tử ngoại trong ánh nắng mặt trời sẽ làm chúng ta lão hóa nhanh hơn đấy.”
Hàn Dung vừa nghe nói thế, vội vàng sờ lên mặt mình.
“Vậy da mặt mẹ nhăn thế này liệu có phải do hay phơi nắng không?”
Tống Thời Hạ lại giải thích thêm, da bà nhăn chủ yếu là do tuổi tác.
Đây là lão hóa theo tự nhiên, không phải do ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời.
Hơn nữa, so với người cùng lứa tuổi thì bà trông trẻ hơn rất nhiều rồi.
Bấy giờ Hàn Dung mới yên tâm, được con dâu khen trẻ, bà vui lắm.
Hai nhóc con nghe thấy tiếng mẹ, vội vàng thình thịch chạy xuống.
“Mẹ ơi, lần sau đi đâu mang con với anh đi nữa nhé.”
Tống Thời Hạ còn chưa kịp đáp lời, Hàn Dung đã vội từ chối ngay:
DTV
“Bên ngoài trời nắng lắm, hai đứa ra ngoài dễ bị cảm nắng mất.”
Quý Nguyên trề môi, lại lom lom nhìn mẹ đầy mong đợi.
Tống Thời Hạ nhún vai với cậu bé một cái.
“Bà nội không đồng ý đâu nha, mà hôm nay mẹ cũng sẽ không đi đâu nữa, cho nên không dẫn các con ra ngoài được.”
Quý Dương ngửa mặt nhìn mẹ:
“Thế hôm sau thì sao ạ? Lần sau mẹ đi đâu, con với em cũng muốn đi theo cơ.”
“Lần nào mẹ cũng đi một mình, chúng con cũng muốn ra ngoài chơi nữa.”
Hàn Dung bế từng đứa đặt vào ghế ngồi.
“Mẹ các cháu ra ngoài không phải để chơi mà là để làm việc, hai cháu đi theo quấy rầy mẹ làm việc là ngoan hay không ngoan đây?”
Hai nhóc con tội nghiệp nhìn bà, từ hồi thi xong, hôm nào mẹ cũng đi ra ngoài, hai nhóc muốn chơi với mẹ một tí cũng chẳng thấy mẹ đâu.