Trưởng khoa dựng râu trừng mắt: “Cậu là chủ gia đình, có thế mà cũng không quyết định được à!”
Quý Duy Thanh cạn lời: “Thầy à, là thầy dạy em phải tôn trọng ý kiến của vợ mà.”
Trưởng khoa xấu hổ cười khan: “Đúng nhỉ, đúng là phải hỏi ý của đồng chí Tiểu Hạ mới được.”
Nhưng ông lại nghĩ tới một chuyện:
“Tay nghề của Tiểu Hạ tốt thế, có thể mở cả quán ăn ấy chứ.
Hiện tại rất nhiều thanh niên đều hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, xông xáo dựng nghiệp, Tiểu Hạ nhà cậu có ý định gì không?”
Quý Duy Thanh nhớ tới hiệp nghị của hai người lúc xem mắt: “Chắc là cô ấy không có ý định gì đâu ạ.”
Trưởng khoa không thấy được vẻ xoắn xuýt và mâu thuẫn trên mặt anh.
“Thế thì tiếc quá, nhưng mỗi người một chí, nói không chừng Tiểu Hạ chỉ muốn làm một người vợ hiền mẹ tốt thôi.”
Quý Duy Thanh xấu hổ nói không ra lời.
Tõ ràng mới cùng giường chung gối hai ngày, nhưng mỗi ánh mắt nụ cười của cô đều có thể dễ dàng in sâu vào đầu anh, khiến anh cứ thấy thấp thỏm lo lắng.
DTV
Lúc thím Phùng mang tô đến trả cho Tống Thời Hạ, còn gắp cho cô một tô dưa chua đầy ụ.
“Canh ngân nhĩ kia cháu nấu thế nào thế? Con gái thím chỉ muốn l.i.ế.m sạch cả bát thôi.
Lão Tạ bình thường không thích ăn ngọt, thế mà lại đi giành đồ ăn với đám nhỏ, Tiểu Ngư cũng ăn đến hai bát đấy.”
Tống Thời Hạ cười nói:
“Nhờ táo đỏ thím cho ngon đấy ạ, cháu tặng thím hai cục ngân nhĩ, thím về nhà nấu thử đi, bảo đảm ngon y như cháu nấu cho mà xem.”
Thím Phùng cũng không từ chối:
“Về nhà thím phải nấu thử mới được, lão Tạ già đầu rồi còn giành đồ ăn với con trẻ, lần nào Tiểu Ngư cũng bị giành mất phần.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Giáo sư Tạ thế này gọi là hòa mình với con trẻ đấy ạ.”
Thím Phùng gật đầu đồng ý: “Chứ còn gì nữa, ông ấy hòa tan luôn chứ không còn hòa nhập nữa rồi.”
Tống Thời Hạ muốn nói hoà mình mà cô nói không phải ý đó, nhưng thím Phùng đã chấp nhận rồi, cô cũng không giải thích thêm nữa.
Thím Phùng cho cả tô dưa chua lớn như thế, cộng thêm chỗ sườn mua được ở căn tin hôm nay, Tống Thời Hạ chuẩn bị nấu sườn với dưa chua.
Đây là món ăn Đông Bắc nổi tiếng, Tống Thời Hạ học được cách làm từ đầu bếp ở trong nhà, đến nay vẫn còn nhớ cách nấu.
Món chính thì cô định hấp một lồng bánh bò đường đỏ.
Đường đỏ là hàng cô trữ trong không gian.
Hợp tác xã mua bán có đường đỏ, nhưng cô muốn giải quyết hết đống đồ trữ trong không gian trước, bằng không sợ là đến 21 thế kỷ cũng ăn không hết.
Trong lúc chờ bột nở, Tống Thời Hạ lại hái thêm một mớ hoa quả mới chín trong không gian.
Hoa quả quá nhiều cũng là chuyện rất đau đầu, mỗi ngày thức dậy đã thấy trái cây treo lủng lẳng đầy cây.
Chẳng lẽ cô thật sự phải chặt hết đống cây ăn quả này ư?
Nhưng bây giờ chưa có trái cây trái mùa nhiều, nếu ngày nào đó cô thèm, muốn ăn thì chưa chắc đã mua được.