Tống Thời Hạ nghĩ bình thường có thể dùng suy nghĩ để lấy đồ ra, bèn thử để cho hoa quả trong không gian mọc chậm một chút.
Còn có hữu dụng hay không thì phải chờ xem sáng mai thức dậy trên cây có quả nào không.
Dù trái cây chín rơi xuống đất đi nữa, cô nhìn thấy vẫn sẽ xót của, nhưng lại không thể biếu người ta.
Ở thế giới của cô thì có thể bày quầy ven đường bán mớ trái cây này đi.
Nhưng trường học toàn là người nhà của giáo sư với lãnh đạo, không tiện bán.
Thứ duy nhất có thể bán chính là táo, nhưng lai lịch lại không thể nói rõ được, từ khi cô tới đây chưa từng ra khỏi trường học lần nào.
Tống Thời Hạ đặt chuối và táo lên bàn cho hai đứa bé ăn, cũng lấy đào và quýt đi ngâm, ngày mai sẽ cho hai đứa bé ăn vặt.
Hoa quả đóng hộp là hàng xa xỉ, trẻ con nhà mình đương nhiên phải ưu tiên cho ăn ngon rồi.
Tống Thời Hạ làm khá nhiều bánh bò đường đỏ, tranh thủ một tuần không cần tới căn tin mua thức ăn.
Cô lại cầm một nắm đậu nành đi ngâm, ngày mai có thể uống sữa đậu nành tự xay rồi.
Máy ép không thể lấy ra được, chỉ có thể lấy cối đá nhỏ trong không gian ra để ở trong bếp.
Lúc cô làm những việc này thì hai đứa bé đang ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi, cô rất thích hai đứa bé này.
Trong mắt cô, trẻ con chia làm hai loại, một loại là đám giặc con, một loại khác là bé cưng đáng yêu nhà người ta.
Kiếp trước cô lướt web xem video luôn xem clip mấy em bé đáng yêu.
Cô cũng rất thích em bé mềm mại đáng yêu kia, dù là con trai hay con gái đều cực kỳ đáng yêu.
Nhưng trẻ con nhà đối tác của cô toàn mấy đứa giặc con.
Mỗi lần bọn họ tới uống trà, kiểu gì cũng phải than vãn về đám giặc con nghịch ngợm nhà mình cùng với vừa đánh đứt một đợi dây thắt lưng.
Tống Thời Hạ cảm thấy mình rất may mắn.
Lúc cô đưa canh táo đỏ ngân nhĩ cho thím Phùng thì có phát hiện đám nhóc trong nhà thím Phùng rất nghịch ngợm.
Nhưng có thể là vì nhà đông con, không thể quản lý xuể, như Tiểu Ngư vẫn rất ngoan đấy thôi.
Nếu bảo xấu thì bọn trẻ nghịch ngợm cũng không xấu.
Trẻ con không biết điều, cần người lớn dạy dỗ và dẫn dắt đi theo đường ngay nẻo phải, nhưng lại rất khó khiến người khác yêu mến chúng.
Hai đứa bé trong nhà rất phù hợp với mong chờ của Tống Thời Hạ về trẻ con.
Không chỉ không cần tự mình sinh, còn ngoan ngoãn nghe lời, đúng là thiên thần tới thế gian để báo ơn mà.
Tới hậu cần của căn tin mua thịt chỉ có thể dùng thịt thừa mà những người khác không dùng hết, dù sao căn tin cũng có định mức riêng.
Hai lần cô đi mua chỉ có sườn thôi, khi nào căn tin mới có thể mua ít thịt dê bò nhỉ?
Cô là người theo chủ nghĩa ăn thịt, một bữa không có thịt là lại thèm.
Đây là vì ám ảnh tâm lý vì khi còn bé chỉ toàn ăn rau với nước luộc rau đấy.
Tống Thời Hạ cho sườn đã chặt nhỏ vào nồi nước sôi luộc sơ cho đỡ bọt.
Dưa chua cắt thành miếng nhỏ ngâm nước lạnh, cô cầm một miếng dưa lên cắn thử, lập tức nhăn nhíu mặt.
Chua quá đi mất.