Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 53

Bánh bò hấp đường đỏ nóng hổi đã xong, bản thân cô ăn thử một miếng, không ngọt lắm, rất hoàn hảo.

Cô lấy bát đựng hai cái cầm lên phòng khách.

“Mau đi rửa tay rồi ăn bánh bò đi.”

Quý Nguyên và anh trai lập tức chạy đi rửa tay.

Nồi nóng rồi thì cho mỡ heo vào, cho thêm dưa chua xào cho ráo bớt nước, dưa chua xào sơ qua như thế sẽ rất thơm.

Cho sườn đã trụng trước cùng với gừng và bát giác vào nồi đất, sau đó cho dưa chua vào, đổ thêm nước sôi vào, đậy nắp lại nấu lửa nhỏ chừng nửa tiếng.

Để nồi canh trên lò, Tống Thời Hạ lấy một quyển tác phẩm nổi tiếng tiếng nước ngoài ra xem, lúc này lại có người tới gõ cửa.

Cô còn tưởng là thím Phùng tới, đúng lúc cầm vài cái bánh bò ra đưa cho thím Phùng.

Hôm nay cô hấp cả lồng to, chia cho nhà thím Phùng mỗi người một cái, chỗ còn lại cũng đủ cho ba người nhà cô ăn cả tuần.

Nhưng người đứng bên ngoài lại là một người phụ nữ mặt mũi hiền lành mà cô không biết là ai.

“Xin hỏi dì là?”

Trương Uyển Thanh dịu dàng mỉm cười: “Dì là hàng xóm ở cách vách nhà cháu.”

Tống Thời Hạ gật đầu chào hỏi bà: “Chào dì ạ.”

DTV

Từ khi cô vào ở tới giờ chưa thấy ai ra vào căn nhà cách vách, cô còn tưởng là nhà đó không có ai chứ.

Trương Uyển Thanh cầm theo ít đồ: “Dì tới để chào hỏi cháu, không biết cháu có đang rảnh hay không?”

Tống Thời Hạ vội mời người vào nhà.

“Thật ngại quá, cháu mới tới nên không quen biết ai hết.”

Trương Uyển Thanh đứng sau lưng cô cũng âm thầm quan sát trong nhà.

 

Thấy trong sân đã xới đất, bà không khỏi khen thầm, là một cô gái giỏi giang biết lo việc nhà.

“Không có gì, vốn dĩ phải là dì dẫn cháu đi làm quen với hoàn cảnh nơi này, nhưng mấy hôm trước dì bận việc ở lại văn phòng, tối hôm qua mới vừa về.”

Tống Thời Hạ đại khái đã đoán thân phận của đối phương.

Có thể nói như vậy, chắc là người nhà của hiệu trưởng rồi.

Người này trông có vẻ khách sáo, chắc là không có ý đồ xấu gì đâu.

Vừa mới đi vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm nức: “Cháu đang nấu cơm à? Dì còn đang định mời cháu tới nhà dì ăn cơm đây.”

Hai đứa bé mỗi đứa cắn một miếng bánh bò đường đỏ, thấy người vừa tới thì mừng rỡ.

Trương Uyển Thanh vừa ngồi xuống, hai đứa bé đã chạy tới, mỗi đứa đứng một bên.

Quý Nguyên kề sát vào bà: “Bà Trương!”

Quý Dương cũng ngoan ngoãn chào hỏi.

Trương Uyển Thanh mỗi tay ôm một đứa: “Ái chà, hai đứa có nhớ bà không nào?”

Quý Nguyên: “Nhớ ạ, bọn cháu đã một, một...”

Cậu bé nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ bảy ngày gọi là cái gì.

Quý Dương nhắc nhở cậu bé: “Một tuần.”

Quý Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, một tuần, bọn cháu đã một tuần không gặp bà rồi.”

Trương Uyển Thanh nhẹ nhàng nói chuyện với hai đứa bé: “Ngoan, các cháu ăn cái gì thế?”

Quý Nguyên giơ bánh bò lên khoe, sau đó bẻ một miếng nhét vào trong miệng bà Trương: “Là bánh đường đỏ mẹ làm ạ.”

Trương Uyển Thanh cũng thầm giật mình, Quý Nguyên đổi giọng nhanh như thế, xem ra giáo sư Quý rất thích cô vợ này rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment