Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 515

Thím Phùng và Tống Thời Hạ thì không giống như thế.

Trần Kiều cũng không biết là không giống chỗ nào, chỉ biết sống như hai người đó mới gọi là sống.

Nhà thím Phùng đông con, cuộc sống không tính là sung túc, nhưng lúc nào trông thím ấy cũng rất vui vẻ yêu đời.

Giáo sư Tạ cũng chưa từng chê bai thím không có văn hóa không có bằng cấp.

Ngược lại, ông ấy còn tranh thủ lúc rảnh rỗi để dạy kèm thêm cho vợ mình.

Tống Thời Hạ thì càng không cần nói đến, vận may của người này thật sự có ước cũng không được.

Bản thân Tống Thời Hạ cũng đã rất xuất sắc, cho nên người người quanh cô đều rất yêu thích cô.

Bắt gian phải bắt tại trận, nhưng lần này Trần Kiều chỉ bắt được Hoắc Khải với vợ cũ giùng giằng kéo tay, áo quần trên người vẫn ngay ngắn.

Huống chi, người ta là vợ chồng cũ, tình xưa khó phai.

Trần Kiều biết, người xung quanh sẽ không đứng về phía mình, có khi còn cho rằng mình nhỏ nhen hẹp hòi.

Việc này chẳng thể đi đến đâu, Trần Kiều nghẹn một bụng tức tối mà không làm gì được.

Tống Thời Hạ cũng không biết phải đánh giá thế nào, chủ yếu là cô không rõ thái độ của Trần Kiều.

Cô và Trần Kiều là chỗ bạn bè, nhưng còn chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự với nhau về những chuyện riêng tư như thế.

Trần Kiều ra khỏi buồng vệ sinh, rửa tay xong mới ngầng nhìn bóng mình qua gương.

Trong gương là một cô gái trẻ với làn da sạm và nhợt nhạt, ánh mắt ảm đạm.

Chuyện vừa rồi hệt như một cú đánh mạnh vào đầu, đánh thức cô ta.

 

Trần Kiều rốt cuộc hiểu được, mình không thể tiếp tục coi đàn ông là trụ cột của cuộc đời.

Muốn có tiếng nói, có địa vị trong nhà thì hoặc là phải quản được anh ta, hoặc là kiếm được nhiều hơn anh ta.

Tống Thời Hạ đang đợi cô ta ở ngoài cửa.

“Nếu cô không thoải mái thì qua phòng nghỉ kia ngồi một lát, uống cốc nước ấm cho tâm tình hòa hoãn lại.

Trần Kiều chua xót nói:

“Cô cũng thấy buồn cười lắm đúng không, có phải tôi quá vô dụng rồi không?”

Tống Thời Hạ chần chừ giây lát rồi gật đầu.

“Đúng là có một chút, cô như thế chỉ khiến người ta cảm thấy cô dễ bắt nạt, về sau sẽ càng phũ phàng với cô mà không cần kiêng nể gì.”

Mặc dù cô cảm thấy cô ả Lý Mộng Tuyền kia cực kì có dã tâm, tuyệt đối sẽ không để mắt tới Hoắc Khải.

Nhưng không khó để nhận ra thái độ của Hoắc Khải.

Ánh mắt anh ta nhìn Lý Mộng Tuyền dường như sáng hẳn lên, lực sát thương của tình đầu dang dở quả không phải tầm thường.

Trần Kiều cười khổ:

“Cô cứ nói thẳng đi, tôi không cảm thấy lời cô nói có ý xúc phạm hay làm tổn thương người khác đâu, bản thân tôi cũng đang muốn thay đổi.

DTV

Cô cũng biết tình cảnh hiện giờ của tôi đấy, con cái không nghe, chồng cũng chẳng phải chỗ đáng tin đáng trông cậy, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Cô ta tạm thời không thể li hôn với Hoắc Khải, trước mặt sau lưng đều là tình cảnh gian truân, tiếp theo phải làm thế nào còn cần suy xét kĩ hơn.

“Tôi nói thật thế này, cô hãy ghi chép lại cẩn thận toàn bộ tài sản trong hôn nhân, hiện Hoắc Khải vẫn còn thương nhớ người kia, hẳn cô cũng có thể nhận ra.”

 
Bình Luận (0)
Comment