Kết quả tệ nhất là li hôn.
Tống Thời Hạ cảm thấy li hôn có lẽ mới chính là bước lột xác của Trần Kiều, nhưng không phải ai cũng có can đảm đi một bước này.
Trần Kiều li hôn với Hoắc Khải là sẽ không có nhà để về, về quê có lẽ sẽ bị gia đình mình gả bán cho kẻ không ra gì.
Đây chính là vận mệnh của những người phụ nữ đã một đời chồng ở nông thôn.
Đầu óc Trần Kiều đột nhiên trống rỗng.
Đời trước sống thảm như vậy, cô ta còn chưa từng nghĩ đến li hôn, nếu li hôn rồi, mình có thể đi đâu về đâu?
Về nhà mẹ đẻ ư?
Đó là nơi hang hùm ổ sói, có c.h.ế.t cũng không thể về.
“Bây giờ đầu tôi rối quá, không nghĩ được gì, hôm nay là tiệc chúc mừng của cô, đừng để khách khứa đợi mình, lúc nào có thời gian, tôi sẽ qua tâm sự sau.”
Cảnh tượng hôm nay tận mắt chứng kiến đã khiến bong bóng hạnh phúc giả dối mà Hoắc Khải tạo ra cho Trần Kiều đã vỡ tan.
Anh ta từng tạo cho Trần Kiều một ảo giác rằng cuộc sống của họ rất tốt đẹp.
Con gái không nghe lời, anh ta sẽ răn dạy con và xin lỗi Trần Kiều.
Anh ta sẽ tỏ ý thông cảm Trần Kiều phải giặt giũ với nước lạnh vào mùa đông rồi ủ tay cho cô ta.
Anh ta sẽ dẫn con cái ra căn tin lấy cơm về trong những ngày cô ta tới kì sinh lý để cô ta không phải đụng tay vào nước lạnh.
Có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như thế khiến Trần Kiều cảm thấy dù cuộc sống này có hơi vất vả nhưng cũng rất ngọt ngào.
Tống Thời Hạ nghe cô ta kể mà thấy cạn lời.
Loại người như Hoắc Khải người đời sau gọi là thứ đàn ông chỉ biết yêu bằng mồm, nói thì hay lắm nhưng sẽ chẳng bao giờ có hành động cụ thể thiết thực nào.
“Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ thêm, những chuyện thế này chỉ có thể tự mình quyết định, nhưng nhà tôi lúc nào cũng chào đón cô tới chơi.”
Cô sợ Trần Kiều là dạng yêu đương vào liền chỉ biết tôn thờ tình yêu cho nên không nói bất cứ điều gì về Hoắc Khải, tránh tình huống sau này hai vợ chồng người ta làm hòa thì cô lại thành kẻ thọc gậy bánh xe.
Nói cho cùng, cô và Hoắc Khải không có bất kì xung đột nào, nếu không nhờ Trần Kiều, hai người thậm chí sẽ chẳng bao giờ quen biết.
Trần Kiều vốc nước rửa mặt, lại nhìn mình trong gương.
Hôm nay tuy cô ta đã trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh chu nhưng so với Lý Mộng Tuyền vẫn chẳng khác nào một cô thôn nữ tới thành phố.
Lên thủ đô sinh sống đã một năm, Trần Kiều chưa từng mua cho mình lấy một chiếc váy mới.
Tống Thời Hạ về bàn tiệc.
“Nãy mẹ còn đang nói sao không thấy con đâu, vừa rồi A Thanh đã đi tìm con đấy.”
Tống Thời Hạ ngó quanh.
“Anh ấy đâu rồi ạ?”
DTV
Hàn Dung hất cằm:
“Kia kìa, mấy người kia muốn nói chuyện với con nhưng không tìm thấy con nên kéo A Thanh qua nói chuyện.
Con qua nói giúp mấy câu đi, không thì người ta mời rượu mà thằng nhóc này không chịu uống lại làm xung quanh khó xử.”
Tống Thời Hạ bưng tách trà qua giải vây.
Quý Duy Thanh đang bị một đám vây quanh mời rượu, nhưng bất kể ai nói gì, anh cũng kiên quyết không uống, khiến người mời rượu cũng đã tối mặt lại.