Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 517

Tống Thời Hạ chỉ nói mấy câu đã hóa giải tình cảnh gượng gạo này, sau đó bảo giáo sư Quý lấy trà thay rượu để tạ lỗi.

Cô cười cười, nói:

“Thực ra nhà chúng tôi không hay uống rượu, ba mẹ tôi thích uống rượu thuốc, những ngày trở trời sẽ uống một chén, giảm phong thấp.

Còn rượu trắng, cồn trong đó sẽ làm não bộ tê liệt, khiến cho cơ thể phản ứng chậm lại, trì độn đầu óc, mọi người ai đã từng say đều biết cảm giác đó rồi nhỉ?

Nếu thường xuyên uống, đầu óc sẽ chậm chạp hẳn đi, già rồi, có khi con đẻ cũng không nhận ra được.”

Nếu là người khác nói, có khi mọi người còn chẳng tin, nhưng Tống Thời Hạ lại khác.

Người ta là thủ khoa cả kì thi toàn quốc, chồng là giáo sư trẻ nhất đại học Yến Kinh, hai vợ chồng này nói không uống rượu mọi người đều sẽ tin.

Cũng có người biết Tống Thời Hạ thường tặng rượu thuốc cho bạn bè thân thích nên càng thêm tin tưởng lời cô nói.

Mấy người đàn ông đang cầm chén rượu tức khắc cảm thấy cái chén này phỏng tay quá.

Quả đúng là những khi uống say, đầu óc dường như trì độn hẳn đi, có khi tỉnh lại còn thấy mình từng làm những chuyện thật ngu xuẩn.

Hàn Dung quay đầu đi cố nén cười.

Con dâu tung chiêu này đã khiến mấy người kia sợ hẳn rồi, có lẽ lần sau mời khách không dám dùng rượu trắng đâu.

Tống Thời Hạ đã từng rất phiền lòng với văn hóa bàn rượu này.

Mời không uống là giở bài không nể mặt nhau, vì đều là bạn bè thân thích, không tiện từ chối mãi.

Nhưng ai có thể diện to đến mức một mực ép người không uống rượu phải uống mới vừa lòng.

 

Cha mẹ ruột người ta còn chưa nói gì, vì sao cứ phải nể mặt người chẳng có quan hệ ruột thịt gì mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.

Hiện giờ ngoài đường ít ô tô thì còn đỡ.

Về sau ô tô trở thành công cụ di chuyển phổ biến, uống vào rồi lại lái xe, khác gì gây nguy hiểm cho cả bản thân và xã hội?

Tống Thu Sinh nghe được lời em gái nói cũng sợ tới mức buông vội chén rượu.

Diêu Tuyết vừa ăn lạc rang vừa vui vẻ chế nhạo.

“Uống đi, giỏi thì uống tiếp xem nào, chẳng phải đã nói được nhắm rượu với lạc rang chính là cuộc sống thần tiên rồi sao.”

Tống Thu Sinh vội vàng lắc đầu:

“Không… không uống nữa, không bao giờ uống nữa.”

Tan tiệc, tiệc cưới bên kia cũng đã tiễn khách về gần hết, chỉ còn lại mấy người chủ tiệc cùng với Lý Mộng Tuyền.

Tống Thời Hạ kinh ngạc khi biết Lý Mộng Tuyền lại là chị họ của đàng trai.

May mà mẹ chồng cô đã không còn quá thân thiết với nhà bên đó, bằng không, có lẽ cô lại phải tiếp xúc với người này rồi.

Cô không bài xích phụ nữ có dã tâm, nhưng con người Lý Mộng Tuyền nhìn là biết thuộc dạng ích kỉ.

Chỉ cần là thứ có thể giúp ích cho mình, cô ta sẽ không ngại lợi dụng đến cùng, hoàn toàn không bận tâm đối phương sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.

DTV

Nhà bên thế nào, Tống Thời Hạ không quan tâm, chỉ cần đừng giở trò tới tận trước mặt cô là được.

Khi khách đã về gần hết, Lưu Chiêu Đệ mới tìm tới chỗ Tống Thời Hạ.

“Ba cậu lưu manh lớp ta đã bị phân tới một trường trung cấp nghề, có một người khác nghe nói là vào đại học Yến Kinh bằng chỉ tiêu học sinh năng khiếu.”

 
Bình Luận (0)
Comment