Tống Thời Hạ ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ?”
Lưu Chiêu Đệ hạ giọng: “Bạn Bạch.”
Tống Thời Hạ không nhớ nổi tên người này, chỉ nhớ hình như có cái xe máy.
“Cùng trường thì cũng kệ, nếu không theo được chương trình rồi bị nhà trường cho thôi học mới gọi là mất mặt cơ.”
Thực ra đó là một kiểu chạy chọt vào đại học thôi, ai biết đã đút lót những gì, xem ra hiệu trưởng Hồ cũng vất vả lắm.
“Thôi kệ họ đi, dù sao cũng chỉ từng học cùng lớp mấy ngày, coi như người xa lạ thôi, hôm nào cậu khai giảng, tôi đưa cậu đi.”
“Thôi không cần đâu, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi, tôi không có nhiều đồ đạc, tự mang đến cũng được.”
Lưu Chiêu Đệ làm thuê cho Tống Thời Hạ hơn một tháng, kiếm đủ tiền học phí và sinh hoạt phí.
Tống Thời Hạ còn dự chi cho cô ấy sinh hoạt phí một năm, chỉ cần những lúc không có tiết học thì tới làm cho cô trong một thời gian là được.
Thậm chí, sợ Lưu Chiêu Đệ có áp lực lớn, cô còn tính công theo giờ cho cô ấy, mỗi ngày 6 giờ làm, bổ sung đủ số ngày là xong.
Ơn lớn như thế không biết đến bao giờ mới trả hết được.
Lưu Chiêu Đệ âm thầm quyết tâm, phải nỗ lực học hành, để sau này ra trường có năng lực trả ơn.
Tống Thời Hạ lại không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy, đằng nào mình cũng phải thuê người làm, chi bằng tìm người quen, tiện thể giúp người ta một tay.
Tống Đông Đông kích động chạy tới:
“Chị, mai em muốn đi xem lễ kéo cờ.”
Tới đây mấy ngày, cậu chàng mới biết mình ở cách nơi treo quốc kỳ có một con phố thôi.
Tống Thời Hạ không hề bất ngờ.
Thiếu niên tuổi này là như thế, muốn cái gì là đòi làm ngay, tối qua còn nói ngày mai muốn tới trường đá cầu cơ đấy.
“Ừ, vậy thì dậy sớm chút rồi đi xem, dẫn cả ba mẹ với nhà ông hai đi, xem kéo cờ buổi sáng cũng là một nghi lễ có ý nghĩa lắm đấy.”
Một nhóm người kì quái vừa xuống xe lửa.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau có 7, 8 người đàn ông vạm vỡ cùng với hai người phụ nữ tóc ngắn, vóc người cường tráng.
DTV
Người đàn ông mập thấp với cái bụng tròn vo nhấc bàn tay đeo đầy nhẫn ngọc xanh mướt.
“Mang đồ xuống, cẩn thận đừng để cọ xước, tay chân nhẹ nhàng chút.”
Người đàn ông trung niên chính là ông Diêu.
Lần trước con gái ông ấy có nhờ ông xem giùm ô tô, biết con gái muốn giúp Tống Thu Sinh chọn quà cho em mình.
Ông Diêu bèn nhờ bạn từ nước ngoài mua hộ một chiếc Volkswagen Beetle, mẫu xe này là mẫu hợp với phụ nữ nhất hiện nay.
Để vận chuyển xe này tới nơi, đầu tiên là phải đi đường biển, lại qua cả chặng đường tàu xa xôi mới thành công cập bến thủ đô.
Ông dám chắc rằng, chiếc xe này chính là độc nhất vô nhị ở thủ đô.
Tống Thời Hạ đang giúp Quý Yên Nhiên phối quần áo.
Hôm nay Quý Yên Nhiên đi họp lớp, là một buổi tụ họp dành cho những người ở thủ đô, Quý Yên Nhiên cũng được mời.
Thấy Tống Thời Hạ muốn vẽ mày cho mình, Quý Yên Nhiên vội ngăn lại.
“Chị ơi, không cần đâu, đây chỉ là một buổi gặp mặt nhỏ, không cần trang điểm kĩ càng như vậy đâu.”
Tống Thời Hạ dừng tay.
“Thật sự không cần kẻ mày à?”
Quý Yên Nhiên tự tin nói:
“Không cần, giờ em đã trắng hẳn lên, trông khác trước rất nhiều, chưa biết chừng họ còn chẳng nhận ra được em, nếu mình trang điểm kĩ quá, người ta lại cho là em thay đổi toàn dựa vào trang điểm.”