Thím Phùng thở dài:
“Là phụ nữ khổ thật, lại còn bị người cùng giới gây khó dễ. Vợ trước cậu Hoắc Khải đó cũng đã lấy chồng rồi mà còn không chịu vun vén cuộc sống riêng của mình đi.
Cô ta cứ phải chạy ra dây dưa với chồng cũ, làm đủ trò mèo, chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”
Tống Thời Hạ hết sức đồng tình với nhận định này.
Cô nàng kia xuống nông thôn thì lợi dụng hôn nhân để tránh né lao động, sau khi có cơ hội về thành phố thì lập tức vứt bỏ chồng con.
Người như thế hẳn phải có tâm lý cực kì vững.
Xe mua thực phẩm của căn tin đã tới, hai người đến vừa đúng lúc.
Chào hỏi xong, hai người lên xe, mọi người trên xem ríu rít hỏi chuyện Tống Thời Hạ.
Khu này ai mà không biết Tống Thời Hạ chứ.
Trước kia thì người ta gọi cô là cô vợ tốt tính và nấu ăn siêu ngon của giáo sư Quý, còn bây giờ, mọi người gọi cô là nữ thủ khoa Tống Thời Hạ.
Thím Phùng ngồi bên cạnh, nghe người ta khen Tống Thời Hạ cũng hết sức hân hoan, Tiểu Tống là bạn của bà, bạn giỏi, bà cũng được thơm lây.
Vào trung tâm thành phố, Tống Thời Hạ và thím Phùng tách ra.
Thím Phùng nói muốn đi thăm cháu trai, còn Tống Thời Hạ muốn tới tứ hợp viện của mình.
Mấy hôm nay, cô đã nhờ cha mẹ đưa họ hàng hai bên đi chơi khắp thủ đô, phí dụng đều do cô chi trả.
Trước đó, cha mẹ cô đã bao tiền tàu xe cho mọi người, Tống Thời Hạ tính sẽ trả lại tiền này cho cha mẹ.
Hôm qua mọi người đi thăm Trường Thành, hôm nay nghe nói cả nhà đều mệt đến không dậy được, Tống Thời Hạ vào đến nhà chính mới nghe thấy tiếng người.
Ông hai đang nói:
“Chúng ta đã tới chơi nhiều ngày rồi, hai cháu đã tốn kém nhiều, nếu còn không về nhà, mọi người cũng thấy ngai lắm.”
“Đúng vậy, anh chị nhận được chút tiền thưởng nhưng cũng không thể tiêu pha như thế được, mấy ngày nay đi ăn đi chơi, cũng phải tốn đến 50 đồng chứ không ít.”
DTV
Tống Thời Hạ cười cười đi vào nhà.
“Ông hai, cậu, mọi người cất công đi xa một chuyến đương nhiên phải chơi thoải mái hẵng về chứ, không thì phí công, đúng không ạ.”
Ông bà Tống thấy con gái tới thì mừng lắm.
Bà Tống vội nói theo:
“Đúng đúng, chẳng mấy khi có cơ hội đến thủ đô, phải chịu khó đi đây đi đó nhiều vào.
Chứ không thì lúc về thôn, mọi người hỏi đã làm những gì lại không biết nói sao, chẳng lẽ nói đi xem kéo cờ rồi leo Trường Thành là về nhà.”
Tống Thời Hạ cố ý giữ mọi người ở lại thêm mấy ngày là vì họ đều là người thân trực hệ với cha mẹ cô.
Ngày thường mọi người cũng hay qua lại, trong thôn có việc gì đều sẽ giúp đỡ nhau.
“Thời Hạ à, chồng cháu kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì, cháu nghe ông hai, bọn ông ở đây đã nhiều ngày rồi.
Cũng đến lúc phải về nhà thôi, về kể rằng từng tới nhà hàng thủ đô ăn tiệc là có thể để người trong thôn hâm mộ cả năm.”
Tống Xuân Hạ và chồng vừa về đến nơi, nghe ông hai nói thế mới bảo:
“Ông hai, đã tới chơi thì đừng vội nghĩ về nhà làm gì, chúng cháu đây còn không sốt ruột về mở quầy bán hàng, ông cứ vội về ra đồng làm gì cơ chứ.”