Tống Xuân Hạ ra ngoài mua chè đậu xanh.
Ban nãy chị ấy nghe thấy trong ngõ có người rao hàng, bèn muốn học vài món vặt ở thủ đô về làm.
Tiệm nhà chị làm ăn cũng khá, có điều, khách hàng hiện đang phàn nàn rằng còn thiếu đồ uống thanh nhiệt.
Chị ấy không biết nên làm món gì, lần này gặp trúng cơ hội, mới chạy ra mua mấy túi chè đậu xanh về cho mọi người thử.
Bà Tống nghe nói một túi chè phải hai hào thì xót ruột lắm, nhưng ăn thử xong vẫn công tâm nhận xét:
“Hương vị cũng tạm, chủ yếu ngon ở chỗ lạnh lạnh mát mát, giải nhiệt.”
Tống Thời Hạ cũng cảm thấy hương vị chè này chỉ tạm được thôi.
“Chị định làm đồ uống lạnh bán trong tiệm à?”
Tống Xuân Hạ chần chừ bảo:
“Đồ uống lạnh thì phải dùng tủ lạnh, chị tính làm món đồ uống gì giải nhiệt giải ngấy thôi, khách cứ nói mùa hè ăn lẩu cay nên có đồ uống đi kèm.”
Tống Thời Hạ lập tức nghĩ tới một thứ.
“Chị, đi với em, em vừa nghĩ ra nên cho tiệm nhà chị thêm cái gì.”
Tống Xuân Hạ đi theo em gái vòng vào một ngõ nhỏ.
Rẽ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán dược phẩm trung y.
“Trung dược?”
Tống Thời Hạ nháy mắt: “Cứ vào là biết.”
“Thầy ơi, cho cháu bốc một thang ô mai, thêm nửa cân mộc lan với hai trăm gam sơn tra.”
Ông thầy trung y già không buồn ngẩng lên, nói: “Sao, lại tới nhập hàng mở tiệm cơm à?”
Cậu bé bốc thuốc dường như đã quen với Tống Thời Hạ, ông thầy gật đầu với nó một cái, nó liền cặm cụi bốc thuốc cho cô.
Tống Xuân Hạ cố nén nghi hoặc trong lòng, tò mò quan sát xung quanh.
Cậu bé bốc thuốc rất thạo việc, chỉ một lát đã chọn xong, Tống Thời Hạ trả tiền rồi chào thầy thuốc:
“Hai thầy trò làm việc đi ạ, lần sau cháu lại tới.”
Ông thầy trung y xua tay vẻ không kiên nhẫn: “Thôi thôi, lần sau đừng tới nhập hàng nữa.”
Tống Xuân Hạ ngơ ngác đi theo em gái ra ngoài.
“Sao em phải bốc thuốc trung y? Tiệm ăn cũng có thể cho khách uống thứ này à?”
“Về nhà em làm cho chị xem.”
Tống Thời Hạ dẫn chị gái tới cửa hàng mậu dịch mua đường đỏ, đường phèn, lạc rang và hạt mè rang.
Dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, Tống Thời Hạ bắt tay vào việc.
Cô bảo anh rể đi đun ô mai, đợi nước sôi mới bỏ đường phèn vào, điều chỉnh độ ngọt theo khẩu vị.
Sau đó, cô dẫn chị gái và mẹ mình xuống bếp làm thạch.
“Chúng ta sẽ làm thạch mộc lan, hẳn mẹ với chị chưa từng nghe nói đến, làm theo con là được.”
DTV
Ba người nhào tới nhũn tay, Tống Xuân Hạ không hiểu thứ này trông khó coi như thế, sẽ có người muốn nếm thật ư?
Nhưng khi món thạch ra lò, chị ấy không thể tưởng nổi, một bát thạch có chút xíu mà cũng có thể bán với giá một hào.
Tống Thời Hạ nói với chị gái:
“Thật đấy, nói chung là chị có thể định giá khác cũng được, nhưng giá mộc lan chị cũng nghe thấy rồi, nước ô mai giải nhiệt giảm khát lại khai vị, hai loại này đều rất thích hợp dùng vào mùa hè.”
Nước ô mai cũng đã nấu xong, thạch mộc lan đường đỏ cho vào nước ô mai quả thật ngon hơn chè đậu xanh nhiều.