Mọi người đều âm thầm thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể về nhà rồi.
Vào thành phố mới nhận ra, ở nhà trồng cấy vẫn thoải mái hơn cả, ở trong thành phố chơi mấy hôm thôi mà xương cốt như rệu rã cả ra.
Tống Thời Hạ mua quần áo và dép mới cho họ hàng tới dự tiệc tốn chừng 200 đồng.
Cô làm vậy không phải vì khoe tiền hay giàu quá muốn phá của mà vì Quý Duy Thanh với anh trai đã bàn như thế từ trước, mọi người đều cảm thấy nên làm như vậy.
Họ hàng tới tham dự tiệc mừng lên đại học của cô đều là người thân bên nhà cha mẹ cô, ngày thường cũng hay qua lại, muốn giúp cha mẹ ở trong thôn được thoải mái thì không thể lơ là những mối quan hệ này.
Hiện tại cô bỏ tiền tiêu pha cho họ, những người này đều hiểu một lý lẽ bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, về sau nhà cô nếu có việc gì cần giúp, nhất định họ sẽ không từ chối.
Trưa hôm đó, Tống Thời Hạ đưa cha mẹ và những người họ hàng đi mua vé tàu, anh cô thì đi cùng với ông Diêu.
Cô dắt theo hai nhóc con, cha cô xách valy hành lý cho cô, hai nhóc lần này được mẹ đưa đi cùng nên vui lắm.
Tống Thời Hạ chỉ mua vé ghế mềm chứ không mua vé giường nằm.
Đông người đi cùng như thế, nếu mình dùng riêng một đãi ngộ thì không được hay cho lắm.
Hơn nữa, hai tên nhóc này hiếu động tò mò như thế, không chịu ngồi yên đâu.
Tới khi xuống tàu, cả nhà vội vàng về thôn, không kịp hàn huyên nhiều với thân thích.
Bởi vì nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là chuyện lớn nhất trong đời anh con trai của gia đình.
Tống Đông Đông được phân công trông hai nhóc, Tống Thời Hạ và chị cả đi theo cha mẹ kiểm tra lại nhà cửa.
Sàn tầng một cũng đã được lát lại gạch, nhưng mẹ cô vẫn có vẻ lo lắng:
“Có phải trông xấu lắm không? Mẹ với ba con đã tìm mấy chỗ mới mua được, nhưng trông nó vẫn không được sáng bóng như sàn nhà ở thành phố.”
“Đẹp mà mẹ, không xấu đâu, hơn nữa, như vậy đỡ bẩn.”
Điều kiện sinh hoạt ở nông thôn có khác thành phố, nên vật liệu lát sàn người ta cũng dùng loại khác, nhà cô lát đá, ưu điểm của nó là chống bụi, dễ làm sạch.
Mẹ cô nói thêm: “Phòng con lát sàn gỗ, mẹ với ba con nghĩ là sẽ hợp với ý các con.”
Tống Thời Hạ đẩy cửa nhìn vào, sàn lát gỗ rất hợp với đồ gỗ trong phòng, cảm giác rất sang trọng.
Tống Đông Đông tựa ở cửa, khoe khoang với chị mình: “Mẹ đã thay giường lớn cho em rồi, đi ngủ có thể lăn lộn thoải mái.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, chắc là vì cha mẹ cô mua lố nhiều gỗ quá đây mà.
Tối đó, trừ hai nhóc con, cả nhà Tống Thời Hạ không ai ngủ được.
Mọi người đều tất bật tổng vệ sinh, dọn dẹp lau chùi cho căn nhà không còn một hạt bụi.
Nửa đêm, nhà bên có người tỉnh dậy, thấy nhà ông bà Tống vẫn sáng đèn thì hết sức thắc mắc, không hiểu họ mò mẫm làm gì đến đêm còn chưa xong.
DTV
Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ và chị cả đạp xe vào thành phố mua nguyên liệu nấu ăn.
Tuy trong nhà đã có sẵn gà vịt nhưng heo còn chưa lớn, không có thịt heo thì nấu nướng rất hạn chế.