Hôm qua anh rể cô không về đây cùng, vì bên nhà anh cũng mang về rất nhiều đồ cần có người sắp xếp lại.
Tống Xuân Hạ và chồng mỗi người vác một bao tải lớn, một bao là nguyên liệu làm nước ô mai, một bao là nguyên liệu làm thạch.
“Để chị về gọi anh rể em, chỉ có hai chị em mình sợ là không mang được hết.”
Tống Thời Hạ không phản đối, lần này nhà có khách quý tới, càng cẩn thận chu đáo càng tốt.
Tống Xuân Hạ kéo chồng vội vàng đi chợ.
“Cô em dâu này của em là người thế nào mà phải huy động cả nhà chuẩn bị tiếp đãi gia đình bên đó thế?”
DTV
Lúc trước anh ấy và Tống Xuân Hạ kết hôn, hai nhà chỉ gặp mặt và ngồi ăn chung bữa cơm là xong, sao đến phiên Tống Thu Sinh chuẩn bị kết hôn lại long trọng như thế nhỉ?
Tống Xuân Hạ hiểu ý chồng, chị ấy giải thích:
“Là một cô tiểu thư con nhà giàu, nghe nói nhà làm ăn to lắm, xe tải mà Thu Sinh chở hàng tết về lần trước cũng là xe nhà con bé đấy.”
Tôn Quốc Cường ngậm miệng, chẳng trách nhà vợ lại chuẩn bị long trọng như thế.
Vậy là cậu em vợ thật sự cưới được tiểu thư con nhà giàu rồi.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, bằng vào năng lực và tầm nhìn của Tống Thu Sinh, xác thực có bản lĩnh khiến nhà giàu đồng ý gả con gái.
Tống Thời Hạ và vợ chồng chị cả đi hai chiếc xe đạp, thồ về rất nhiều đồ, người trong thôn trông thấy cô về thì rất lấy làm ngạc nhiên.
Hôm qua về đến nhà là Tống Thời Hạ không ra khỏi cửa nữa, đa số người trong thôn đều không biết cô về, còn tưởng chỉ có ông bà Tống và Tống Đông Đông trở về nhà thôi.
Ông bà Tống về nhà cũng không đi chơi quanh làng xóm, người ta cảm thấy không tiện tới nhà hỏi han, vậy nên đều vây ở trước cửa nhà đội trưởng để hỏi.
Nghe vợ đội trưởng kể lại bữa tiệc mừng của Tống Thời Hạ được tổ chức linh đình ở nhà hàng thủ đô, lại còn do chính mẹ chồng cô chủ trì.
Trên bàn la liệt các món thịt, nghe tên thôi đã thấy khí phái sang trọng, còn được bày đẹp đến mức không dám động đũa.
Mẹ chồng Tống Thời Hạ còn có tài xế lái ô tô riêng đến đưa đón.
Họ hàng tới chúc mừng đều được Tống Thời Hạ đưa đến trung tâm mua sắm, mua tặng áo quần và giày.
Tóm lại một câu là, cuộc sống hiện giờ của Tống Thời Hạ vô cùng tốt, vận may cũng cực kì lớn.
Sau khi lên thành phố, tính cách trở nên hào phóng ngoan hiền và rất tâm lý, cuộc sống của người thủ đô quả thực rất tuyệt.
Vợ đội trưởng còn lấy áo quần và giày mới của mình ra khoe.
“Đây đều là những kiểu dáng đang được lưu hành trong thành phố, giày xăng đan kiểu này ở thị trấn ta còn chưa có mà bán đâu.”
Mặc dù đôi xăng đan màu hồng nhạt xỏ lên chân người nông dân sớm tối lội bùn càng làm tối màu da hơn nhưng nó vẫn rất đẹp mắt.
Đi xăng đan này tới chơi nhà bạn bè thân thích sẽ rất có thể diện.
Mọi người xung quanh đều sôi nổi khen ngợi.
“Con cháu nhà họ Tống các bà có tiền đồ rồi, sau này phất lên nhanh chắc sẽ kéo anh em họ hàng cùng lên đấy, sướng nhé.”