Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 541

Tống Thời Hạ ngập ngừng tính cản ông ấy lại mà không kịp, giờ cô không thể nói với bác Diêu rằng dưa chuột này già quá, nhà cô vứt đó cho heo ăn được.

Tống Thời Hạ đành lựa lời nói khác đi:

“Dưa này nhà cháu ăn không hết, hái xuống kẻo già quá, để đó chắc là định làm dưa chuột muối ạ.”

Ông Diêu hăng hái ăn xong một quả dưa chuột rồi lại lấy thêm quả nữa tiếp tục cắn.

“Bác đã ăn dưa chuột bao năm rồi nhưng chưa từng ăn giống dưa nào giòn ngọt nhiều nước như thế này, dưa tươi thế mà đem muối thì phí quá, hay là làm nộm dưa chuột đi.”

“Hôm nay có món nộm dưa chuột đó ạ, cũng đến giờ cơm rồi, bác cháu mình vào bàn đi.”

Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết đang thấp thỏm trên phòng thì được gọi xuống ăn cơm.

Hai người đều không biết cha mẹ hai bên đã bàn bạc trao đổi đến bước nào rồi.

Bữa cơm hôm nay xứng đáng được coi là Mãn Hán toàn tịch, món từ bầu trời, món bơi dưới nước, cái gì cũng có.

Canh bồ câu hầm tươi ngon thơm ngọt, ông Diêu uống một bát nhỏ lại muốn thêm một bát nữa.

Nhà chỉ có hai con bồ câu, bà Tống chia cho ông Diêu và Diêu Tuyết.

Ông Diêu có thói quen uống canh trước khi ăn cơm, uống xong bát canh bồ câu, ông ấy vỗ bụng bảo: “Hôm nay Tiểu Tống vào bếp à?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười đáp:

“Vâng, trước nay mẹ cháu chưa từng làm cơm cho dịp nào trọng đại như thế này, cho nên cháu làm thay mẹ.”

Ông Diêu nhấc đũa:

“Vậy là hôm nay bác có lộc ăn rồi, tay nghề nấu nướng của cháu phải nói là quá lợi hại, còn hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp nhà bác.”

 

Trong bữa cơm, Tống Thời Hạ và ông Diêu trò chuyện liên tục, những người còn lại chỉ im lặng chăm chú ăn.

Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết muốn chen vào nhưng lại ngại chủ động đề cập đến chuyện mình muốn hỏi, vì thế đành phải yên lặng ăn cơm, chờ người lớn chủ động nhắc tới.

Ông Diêu trông thấy đĩa nộm dưa chuột thì vui mừng ra mặt, vội vươn đũa gắp.

Vừa ăn, ông vừa vui vẻ nói: “Dưa nhà anh chị ngon nhỉ, sao lại tính bỏ dưa ngon thế này ra làm dưa muối chứ?”

Bà Tống ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Muối dưa? Đâu có, nhà chúng tôi có muối dưa chuột đâu. Ý ông là sọt dưa ngoài hiên kia ạ? Dưa đó già, bỏ đấy để cho heo ăn thôi, dưa nhà ăn không hết mà.”

Tống Thời Hạ không kịp ngăn mẹ lại nữa.

Ông Diêu xấu hổ cười khan.

“Ở nông thôn nuôi heo ăn tốt vậy cơ à? Tôi còn tưởng toàn cho ăn cỏ thôi chứ.”

Diêu Tuyết thấy ba mình xấu hổ liền biết hẳn ông ấy đã ăn dưa chuột ngoài sọt rau cho heo nhà người ta rồi.

DTV

“Ba, ba nhất định phải nếm thử thịt heo nhà anh Thu Sinh nuôi mới được, hương vị nó hoàn toàn không giống thịt heo mà chúng ta hay ăn đâu.

Trước kia từng có bác nào bạn ba lên núi săn heo rừng, ba khen thịt ngon đó, nhưng mà thịt heo nhà anh Thu Sinh nuôi còn ngon hơn cơ.

Động vật hoang dã tốt nhất không nên ăn nhiều, ai biết heo rừng đó nó có từng ăn thịt người không.”

Ông Diêu trừng con gái một cái.

“Heo rừng làm sao mà ăn thịt người được, cả ngày chỉ biết nói linh tinh dọa người khác.”

Diêu Tuyết vội vàng gắp cho cha một đũa cọng tỏi non xào thịt khô, nịnh nọt: “Ba, ba nếm thử xem.”

 
Bình Luận (0)
Comment