Hôm nay nhà anh Thu Sinh không mổ heo, cho nên Diêu Tuyết đoán thịt khô này là thịt heo từ tết được xông khói để dành đến giờ.
Ông Diêu không quá để ý, thịt khô dù ngon đến đâu thì hương vị vẫn sẽ gợn cảm giác đăng đắng và ám khói, ông ấy không quá thích.
Nhưng vừa đưa sợi thịt khô này vào miệng nhai thử, ông ấy lại nhận ra nó rất đặc biệt, dai và không bị khô quắt.
Lớp ngoài bị hun ám nâu không chỉ không chát đắng mà vẫn còn giữ lại vị tươi ngon.
Ông ấy rất ít dùng ‘tươi ngon’ để hình dung những đồ ăn khô như thịt khô hun khói, cũng rất ít ăn loại đồ ăn nhà nghèo này, nhưng món hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Món này làm thay đổi hẳn suy nghĩ của ông Diêu, thịt khô dai giòn như gân phối với cọng tỏi non giòn ngọt rất hợp.
Nhai một miếng, hương vị đã tràn ngập khoang miệng.
Vì thế, lại thêm một món khiến ông ấy không ngừng đũa được nữa.
Diêu Tuyết đắc ý khoe khoang với cha:
“Ba thấy sao? Thịt khô xông khói này có phải còn ngon hơn cả thịt heo rừng ba từng ăn không?”
Ông Diêu dường như đã từ chối mọi sự bên ngoài, chỉ biết gật gù và chăm chú gắp đồ ăn.
Diêu Tuyết hoàn toàn không cảm thấy cha mình làm như thế có gì mất mặt, ngược lại còn thở ra nhẹ nhõm.
Chỉ cần là điều khiến cha cô ấy có thêm ấn tượng tốt với nhà Thu Sinh thì có mất mặt cũng chẳng sao, dù sao cha cũng già rồi, mặt mũi không quan trọng lắm.
Tống Thời Hạ đẩy đĩa cá sốt chua ngọt tới: “Bác trai, bác nếm thử món này xem, món này ăn đỡ ngán.”
Ông Diêu không buồn ngẩng đầu, nói ngay:
“Tiếc là cháu không theo nghề đầu bếp chuyên nghiệp, không thì dù tốn bao nhiêu tiền bác cũng phải mời cháu về bằng được, mỗi ngày được ăn cơm cháu nấu quả là một hạnh phúc.”
Nghe những lời khen này từ chính cha mình, Diêu Tuyết gần như không tin nổi.
DTV
Ông cụ nhà cô ấy thường xuyên đi xã giao, nhưng gần như không quá thích những bữa tiệc thịnh soạn, bởi vì những bữa tiệc này có nghĩa là lại phải uống rượu liên miên.
Ở nhà thong dong phẩm rượu và ra ngoài uống xã giao không giống nhau, ngay cả người như cha cô ấy cũng thấy đau đầu mỗi khi bị người ta mời ăn cơm.
Cũng chính vì tần suất ăn tiệc quá lớn nên đầu bếp trong nhà thường nấu cho cha cô ấy càng thanh đạm càng tốt.
Cha cô ấy cũng quen và yêu thích ẩm thực thanh đạm hơn.
Vậy nên, khi nghe cha mình khen bàn cơm đủ sắc thịt cá thế này, Diêu Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Tống Thời Hạ cười cười, lảng sang chuyện khác: “Rau dưa phần đa đều do nhà cháu tự trồng thôi, bác không chê đã là vinh hạnh lắm rồi.”
Sau bữa cơm, Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết nhanh nhẹn thu dọn.
Tống Thời Hạ đã làm cơm cả buổi nên bị đuổi đi nghỉ ngơi, không cho giúp đỡ.
Ông Diêu xoa bụng, nói:
“Bữa cơm nhà cháu đã chinh phục dạ dày của bác mất rồi, giờ đừng nói chuyện khác, ta tâm sự chuyện nhà đi.”
Diêu Tuyết bưng lên một đĩa cà chua bi hái từ trong vườn.
Những cây ăn quả này trước kia được gieo trồng trong không gian, khi Tống Thời Hạ bứng ra trồng trong vườn nhà, cô còn tưởng phải mất chừng một năm mới có quả.