Ông Diêu ở lại đây năm ngày, tham quan khắp thôn Tống Gia một lượt, ăn dưa chuột với cà chua của bao nhà trong thôn.
Cuối cùng ông cho ra kết luận rằng rau quả nhà Tống Thu Sinh vẫn là ngon nhất, ngon đặc biệt.
Rất khó để nói rau dưa nhà con rể tương lai ngon hơn chỗ nào, ông ấy chỉ biết hương vị của nó không giống những nhà khác.
Nhưng có điều khiến ông ấy phấn chấn hẳn lên là thôn Tống Gia chuẩn bị trồng cây ăn quả để kinh doanh, lấy giống cây cùng chủng loại với cây ăn quả trong vườn nhà ông bà Tống.
Vườn nhà có trồng mấy cây, kết quả ăn không hết, ông bà Tống sẽ chia cho những gia đình trong thôn đang có ý định tham gia dự án trồng cây ăn quả để họ nếm thử.
Mà những người từng được nếm đều hạ quyết tâm muốn đi theo dự án này.
Tạm gác lại việc riêng thì quả thật trái cây thôn Tống Gia này không giống như nơi khác, trong đầu ông Diêu dần hình thành một ý tưởng.
Diêu Tuyết đến cạn lời với cha mình rồi.
“Ba, lần này tới đây là để bàn chuyện cưới xin cho con, ba không nói cho con biết quyết định của ba thế nào thì thôi, lại còn quay sang đòi làm ăn buôn bán với người ta, con ngại lắm, không dám hỏi đâu.”
Ông Diêu cũng vì ngại quá không thể tự mình đi hỏi nên phải xúi con gái, thấy con nói thế mới ra sức khuyên nhủ:
“Con xem con kìa, còn chưa lấy nó đã biết hướng về nó rồi, ba con ngày ngày làm mặt lạnh còn không phải vì con à.
Sau này con lấy chồng, phải sống với nhà chồng, nếu ba không ra oai phủ đầu với nhà người ta, nhỡ người ta thấy con dễ tính nên bắt chẹt con thì sao?
Bản tính con người luôn thích bắt nạt kẻ yếu hơn, con cũng biết còn gì.”
Vừa nói xong, ông ấy cũng phát hiện mình lỡ miệng rồi.
Diêu Tuyết tròn mắt khiếp sợ thốt lên:
“Ba, ba còn ra oai phủ đầu với người ta? Trời ạ! Ba mẹ anh Thu Sinh đều là nông dân chân chất thật thà, người ta có biết địa vị nhà ta như thế nào đâu, ba làm thế, bảo con sau này biết phải nhìn mặt ra sao đây.”
Ông Diêu xua tay vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Chuyện người lớn, con đừng có nhúng mũi vào, trước khi con gả chồng, mọi chuyện đều phải nghe ba, chuyện cưới xin của hai đứa phải do cha mẹ hai bên quyết định, con nghe là được.”
Diêu Tuyết muốn phản đối nhưng chẳng biết phải làm sao.
Biết thế trước kia nên thẳng thắn trình bày rõ với cha mẹ anh Thu Sinh về gia cảnh nhà mình, để họ chuẩn bị tâm lý, khi bàn chuyện với cha mình sẽ không đến nỗi sợ hãi quá.
Trước đó Tống Thu Sinh cũng tưởng chuyện kết hôn với Diêu Tuyết đã chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng cẩn thận nghe kĩ những lời nói mơ hồ không rõ của cha mẹ, anh ấy lại cảm thấy tình thế có vẻ không ổn.
Anh ấy đành phải dò hỏi em gái.
“Nói thế nào nhỉ, nếu đứng ở góc độ của bác Diêu thì em cảm thấy bác ấy đang nói là chuyện này không thành vấn đề.
Chỉ là thái độ có hơi hùng hổ khiến ba mẹ mình sợ chút thôi. Anh à, việc này anh phải tự giải quyết rồi, em không giúp được đâu.”
Tống Thu Sinh thở dài, lòng rối bời, đồng thời cũng hết sức áy náy với cha mẹ.