Nếu anh ấy không tự ý quyết định giấu cha mẹ thì có lẽ cha mẹ đã có thể chuẩn bị tốt hơn, sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử và xấu hổ như thế.
Tống Thu Sinh mím môi nói: “Anh hiểu rồi, để anh đi giải thích.”
Tống Đông Đông dắt theo hai cháu chạy hùng hục về nhà.
Hai nhóc con có đội mũ rơm, buộc dây vòng xuống cằm nên chạy nhảy không sợ rơi mũ.
“Chị, chị xem chúng em phát hiện ra cái gì này.”
Tống Đông Đông thận trọng lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một món đồ, cậu xòe tay trước mặt Tống Thời Hạ, đó là một thanh ngọc như ý dính đầy bùn đất.
Tống Thời Hạ nhướng mày: “Bọn em nhặt cái này ở đâu ra đấy?”
“Lúc bọn em ra bờ sông bắt cua thì Tiểu Bảo muốn đi vệ sinh, em mới đào cho bé cái hố, thế nào mà lại đào ra cái này.”
Sông gần thôn không sâu lắm, lội xuống chỉ xâm xấp mắt cá chân trẻ con, gọi là suối thì đúng hơn, mùa mưa tới thì nước mới lên.
Ngày thường, người lớn phải lên thượng nguồn giặt giũ, trên đó nước sâu thì không cho trẻ con lảng vảng lên chơi.
Đám trẻ con thường hay tới khu vực nước nông để chơi đùa hóng mát và mò cua bắt ốc, cá thì gần như không có vì mực nước quá thấp.
Tống Đông Đông dẫn cháu ra ven suối chơi.
Tống Thời Hạ biết nhưng không ngăn cản, thời thơ ấu của lũ trẻ càng phong phú màu sắc càng tốt mà.
DTV
Tống Thời Hạ khen ngợi ba đứa nhỏ: “Giỏi quá, đi đào tiếp có khi lại đào được báu vật nào cũng nên nhỉ.”
Tống Đông Đông cười hí hửng:
“Cho nên em mới về gọi chị ra giúp nè, anh Thu Sinh bảo số chị đỏ nhất, kéo đi cùng có khi đào ra cả rương vàng.”
Trước ánh mắt đầy khát vọng của lũ nhỏ, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ gật đầu.
“Trong nhà cũng không có việc gì, chị đi với mấy đứa vậy.”
Tống Đông Đông còn khoa trương chạy vào bếp lấy chiếc cuốc nhỏ.
Tống Thời Hạ bật cười: “Em muốn đào cỡ nào hả?”
“Chị, nếu đào ra kho báu, nhà mình giàu to rồi.”
Hồi nhỏ cậu thường nghe các cụ trong thôn kể chuyện.
Hồi xửa hồi xưa, bọn cướp trên núi cướp được tiền bạc đều sẽ chia ra, mang đi chôn giấu ở nhiều nơi, tránh sau này bị tận diệt.
Chưa biết chừng hôm nay cậu có thể đào được kho báu của lũ cướp ngày xưa cũng nên.
Tống Thời Hạ không đặt kì vọng gì vào việc này, vị trí địa lý của thôn không phải là nơi từng bị bọn cướp chiếm đóng.
Nếu thực sự từng có nhóm cướp nào chiếm lĩnh nơi này, chắc chắn đã xuất hiện vô số câu chuyện lâm li bi đát được người già thay phiên nhau truyền lại rồi.
Nhưng các bô lão trong thôn chưa bao giờ kể chuyện gì tương tự, cho nên hẳn là không có, cũng chẳng có kho báu của toán cướp chôn giấu và bỏ quên.
Thanh ngọc kia, cô cho rằng đó là đồ của một ông địa chủ nào đó từng giấu đi, nhưng tiếc là mạng quá ngắn, không sống được đến lúc trở về lấy lại.
Tống Đông Đông dẫn Tống Thời Hạ ra bờ sông.
Tống Thời Hạ vỗ tay khen ngợi: “Mấy đứa giỏi thật, chiếm ngay chỗ có nhiều bóng cây nhất.”
Nơi khác cũng có trẻ con đang nô đùa, nhưng nơi Tống Đông Đông chọn là mát mẻ nhất.
Mùa hè ở nông thôn tuy không nóng lắm nhưng ánh nắng ban chiều rất gắt, phơi nắng nhiều dễ tróc da.