“Đại Bảo với Tiểu Bảo còn nhỏ, chơi ngoài nắng nhiều dễ bị đen mất, nếu về quê bị cháy nắng đen đúa, đi lớp sẽ bị các bạn chê cười mất.”
Tống Thời Hạ mỉm cười: “Chị không ngờ em trai chị lại tinh ý và chu đáo thế nha.”
Tống Đông Đông còn biết chọn chỗ chơi cho các cháu rồi.
“Em thấy chắc là chỗ này này, vừa nãy bọn em đào được thanh ngọc cổ kia ở đây.”
Tống Thời Hạ sửa lại lời cậu:
“Thanh ngọc kia không nhất định là đồ cổ, chúng ta không biết đánh giá mấy thứ này, em cứ nói là đào được một món đồ chơi thôi, để tránh sau này thất vọng.”
Tống Đông Đông gật đầu: “Em biết rồi, nếu không đáng tiền thì em dùng làm gậy gãi lưng cũng được.”
Đám trẻ cũng hăng hái xắn tay áo đòi đào.
DTV
Hai cậu nhóc mũm mĩm tròn tròn dẩu m.ô.n.g hì hục đạo một hồi, mặt mày và tay chân lấm lem bùn đất.
Tống Đông Đông bật cười chế nhạo cháu mình: “Mặt hai đứa đầy bùn kìa.”
Tống Thời Hạ chỉ mỉm cười, lau sạch mặt cho hai nhóc.
Thấy bọn nhỏ tỏ vẻ hối lỗi tự trách vì đã làm bẩn quần áo, cô vừa phủi bớt đất cát trên người cho chúng vừa an ủi: “Không sao đâu, mùa hè mỗi ngày đều phải tắm rửa thay quần áo mà.”
Tống Đông Đông đột nhiên ngậm miệng, nếu chị ba mà là mẹ mình thì tốt quá.
Mỗi lần đi chơi về, quần áo bị bẩn cậu sẽ bị ăn vài chổi vào mông, mẹ sẽ mắng cậu chỉ giỏi nghịch, làm bẩn hết quần áo rồi.
Nhưng cậu cũng có biết nó bẩn khi nào đâu mà tránh.
Cậu chàng buột miệng lầm bầm: “Giá mà em được đầu thai làm con chị nhỉ.”
Tống Thời Hạ trừng mắt với em trai một cái: “Em nghe xem em đang nói cái gì đó.”
Tống Đông Đông ấm ức ngậm miệng.
Tống Thời Hạ cầm xẻng thọc mạnh xuống đất một cái, ai dè nhát xẻng khiến cô tê dại cả cổ tay.
“Ai da…”
Cô kêu lên khe khẽ.
Tống Đông Đông vội vàng hỏi: “Chị, chị có sao không? Chỗ đó có đá hả?”
Cậu chàng tức giận cầm xẻng lên, đào xung quanh đó, vét hết bùn đất lên, cậu nhất định phải lôi cục đá mất nết này ra đập vụn nó.
Đám nhóc cũng hớt hải chạy tới vây quanh mẹ, tranh nhau thổi tay xua bớt cái đau. Tống Thời Hạ phải xoa một lúc, cổ tay mới lấy lại cảm giác.
Cô thở ra một hơi, bảo: “Xui xẻo quá mà, cắm bừa cái xẻng cũng trúng đá được nữa.”
Giây tiếp theo, Tống Đông Đông vứt xẻng xuống, hai tay đầy bùn đất kéo tay chị gái.
Tống Thời Hạ đang định nhắc em trai thì thấy được một cảnh tượng khác thường.
Trong hố có một chiếc rương.
Ngay chỗ em cô vừa đào.
Cũng là ‘cục đá’ đã làm tê cổ tay cô.
Hai chị em nhìn nhau.
Cuối cùng, Tống Thời Hạ nói nhỏ: “Em đào đi, chị trông chừng cho.”
Hai nhóc con tò mò vây lại, Tống Đông Đông bảo hai đứa đứng chắn một phía cho kín đáo, đừng để đám trẻ con trong thôn trông thấy thứ bên dưới hố này.
Hai nhóc ngoan ngoãn cầm tay nhau ngồi xuống, che cậu út ở sau lưng.
Tống Đông Đông moi lên một hộp sắt nhỏ bằng hộp y tế, trông không giống như đồ cổ mà giống kiểu dáng của chiếc hộp hiện đại.
Vậy hẳn không phải văn vật rồi.
Nếu là hộp sắt cổ, gia đình cô sẽ phải giao nộp lên trên.