Tống Đông Đông ôm chiếc hộp nặng trĩu lên, tò mò lắc lắc.
“Chị ơi, nghe như là trong này còn cái hộp khác nữa.”
“Bình thường mà, chị đoán là trong này còn một cái hộp gỗ khác. Sắt nó sẽ gỉ nếu em chôn lâu dưới đất, bỏ trực tiếp đồ vào đấy rất dễ hỏng.”
Bên ngoài hộp có khóa, muốn mở ra xem ngay thì hơi khó.
Một người lớn, ba đứa nhỏ nhẫn nại ngồi chờ đến khi đám trẻ trong thôn đã chơi chán, lục tục rời bờ sông về nhà thì mới ôm hộp lén lút chạy về.
Về đến nhà, Tống Thời Hạ lập tức hối hận, vì sao mình không về trước cơ chứ?
Tống Đông Đông với hai nhóc con kia đã được bôi dầu chống muỗi trước khi đi chơi.
Nhưng vừa rồi, cô chỉ nghĩ mình ra bờ sông một chốc nên không cần bôi, kết quả là chỉ có mình cô bị muỗi tấn công ác liệt.
Tống Đông Đông chạy vào phòng chất củi lấy rìu, tính chặt cái khóa đi.
Tống Thu Sinh nghe thấy mọi người xôn xao mới chạy ra.
“Mấy đứa đang làm gì thế?”
Tống Đông Đông nhắm không chuẩn, rìu c.h.é.m không trúng khóa, lại làm hộp gỗ thủng một lỗ.
“Anh, không có thời gian giải thích đâu, anh ra bổ cái khóa này hộ em với.”
Tống Thu Sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cầm rìu lên giúp.
Chủ yếu là vì anh ấy sợ thằng nhóc nhà mình không biết dùng rìu lại tự làm bản thân bị thương.
Ông bà Tống đang đi dạo quanh thôn, muốn uống miếng nước cho trấn tĩnh lại nhưng đôi tay cứ run lên bần bật, không cầm vững cốc nước.
Bà Tống căng thẳng hỏi chồng: “Nhà giàu số một thì có tiền cỡ nào nhỉ?”
Ông Tống rốt cuộc đã có thể run rẩy đưa cốc nước lên miệng, uống một hớp rồi đáp: “Nhà giàu số một là nhà giàu nhất, số một mà.”
Trước kia, có gã lưu manh trong thôn nói rằng Diêu Tuyết là con gái nhà tư bản lớn, ông bà Tống đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón một cô con dâu có gia cảnh không tầm thường.
DTV
Nhưng giàu đến cỡ nào, hôm nay ông bà mới có thể hình dung.
Chẳng trách hôm đó ông thông gia nói cái gì đó khó hiểu lắm, cả hai người khi ấy thấy rất mù mờ, mãi vừa rồi mới biết là người ta muốn ra oai phủ đầu với vợ chồng mình.
Bà Tống do dự định nói gì đó rồi lại thôi.
Ông Tống thấy vậy bèn nhổ lá trà trong miệng ra, bảo:
“Hay là chuyện hôn nhân lần này thôi bỏ đi vậy, Thu Sinh nhà ta với người ta chênh lệch nhiều quá.
Diêu Tuyết rất tốt, nhưng cưới con bé, chỉ sợ đời này thằng Thu Sinh có cố đến đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được mất.”
Bà Tống nhớ đến ánh mắt ngập ngừng của con trai, thằng bé che giấu chuyện đó, chẳng phải chính vì sợ họ biết được sẽ phản đối hay sao?
Bà thở dài, thỏa hiệp:
“Hay để hỏi lại đã, ông Diêu dẫn con gái về nhà ta chẳng phải cũng là có ý muốn cho chúng nó kết hôn sao.
Chưa biết chừng ông ấy chỉ định thử thách Thu Sinh một chút. Nhà ta không tiêu đồng nào của nhà ông ấy, làm sao mà không ngẩng đầu được.”
Ông Tống im lặng một lát rồi cũng thở dài: “Thôi để nói sau.”
Thực ra, trừ hôm đầu có nói một tràng đánh phủ đầu với thông gia, những ngày sau đó, ông Diêu hoàn toàn không có động thái gì khác thường.
Ông ấy cũng thấy khá hài lòng với thông gia tương lai này.