Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 548

Hai vợ chồng già đều thật thà chân chất, hiền lành tử tế, ông ấy cảm thấy con gái mình có gả vào nhà này cũng không sợ khổ.

Để cho chu toàn, ông Diêu còn bảo vệ sĩ đi hỏi thăm người trong thôn về Tống Thu Sinh.

Được đến kết quả thống nhất rằng cậu con rể tương lai này thật đúng là trong ngoài như một, khi trước làm ăn thất bại chủ yếu cũng vì bản tính quá thiện lương.

Ông Diêu nghe người ta kể mới thấy chột dạ.

Lão Vương kia phải cái tính thích giúp bậy giúp bạ, mấy hôm nữa về phải nói lão một phen, về sau đừng có nhúng mũi vào mấy chuyện thiếu đạo đức nữa.

Đi dạo mát một vòng, ông Diêu quay về nhà họ Tống, thấy đám trẻ túm tụm trong sân mới tò mò ghé lại xem chúng đang làm gì.

Chiếc hộp gỗ bên trong đã bị mở ra, trong đó là mấy món trang sức khá có giá trị, trân châu đá quý, phỉ thúy đồi mồi mã não, các dạng lẫn vào nhau hỗn loạn.

Vừa mở ra là thấy lấp lánh sáng, rất đẹp mắt.

Quý Dương dắt tay em trai ngồi xổm xem.

Mẹ bảo không được chạm vào hộp, nói ra có sâu đó, sẽ chui vào tay nếu bé dám chạm bừa, cho nên cậu bé phải trông chừng em mình.

Tống Đông Đông gỡ mấy món trang sức quấn vào nhau ra, cậu là người kích động nhất, miệng cứ mãi lẩm bẩm, giàu to rồi.

Tống Thu Sinh nghe nói chiếc hộp châu báu này là do Tống Thời Hạ đào được thì hết sức kinh sợ, vận hạnh của em gái anh lớn đến kinh người.

“Mấy thứ này là thật hay giả nhỉ? Chôn ngay bờ sông mà không ai tìm thì nghe vô lí quá.”

 

Thực ra mọi người đều biết, hộp châu báu này rất có khả năng là đồ thật, chứ ai rảnh mà đem chôn một hộp đồ vô giá trị ở đó, còn khóa hai lớp?

“Thứ này như là đồ chôn ở đó mấy chục năm trước, có lẽ người chủ cái hộp đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì rồi, bằng không, vị trí dễ kiếm như vậy, nếu còn sống thì đã sớm về đào lên.”

Chiếc hộp này chôn ngay dưới gốc cây ven sông, khúc sông này ngay gần triền núi, vị trí rất dễ tìm.

Tống Đông Đông ôm chiếc hộp: “Cái này là do nhà ta phát hiện nhé.”

DTV

Cậu không có nhặt của rơi, không muốn nộp lên.

Tống Thu Sinh bật cười:

“Không ai bảo phải đi nộp cho chính quyền, đồ vô chủ do chúng ta phát hiện thì thuộc về chúng ta, nếu nó có chủ thì người ta cũng đã mang nó đi từ bao giờ, chẳng đến lượt ta đào ra.”

Bấy giờ Tống Đông Đông mới yên tâm.

Mặc dù cậu chẳng dùng tới mớ trang sức này nhưng trông có vẻ chúng rất đáng giá, chưa biết chừng có thể bán được nhiều tiền.

Thu dọn xong, Tống Đông Đông cầm một chuỗi trân châu kết thành vòng cổ, mân mê thích thú và đưa cho chị gái: “Chị, chuỗi vòng này hợp chị lắm, trân châu này to bự luôn nè.”

Tống Thời Hạ đẩy ra vẻ ghét bỏ:

“To quá, chị không thích, với cả thứ này mới đào trong đất ra phải đem xử lí sạch sẽ đã, đeo ngay lên người không may mắn đâu.”

Tống Thu Sinh cũng cùng ý tưởng với em gái: “Đông Đông, mấy thứ này chẳng rõ lai lịch ra sao, tốt nhất đừng có đeo trên người.”

 
Bình Luận (0)
Comment