Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 549

Tống Đông Đông rất thích mấy món đồ châu báu lấp lánh này, nhưng cũng biết anh chị nói có lí, đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Em biết rồi, vậy mình đem bán đi.”

Tống Thu Sinh cạo thử lớp gỉ bên ngoài hộp sắt: “Cái hộp này còn dùng được, hộp gỗ kia đẹp đấy, cẩn thận đừng làm hỏng.”

Tống Thời Hạ cũng cảm thấy chiếc hộp này được điêu khắc thật tinh xảo, nhưng lại nhớ tới nó mới được đào từ trong lòng đất ra thì hứng thú lại tắt vụt.

Ông Diễu bỗng dò đầu vào, nói: “Trân châu này chất lượng cao đấy, mà cái hộp gỗ nam tơ vàng kia sao lại vứt dưới đất thế?”

Cả đám trẻ giật b.ắ.n người, Quý Nguyên ngồi bệt luôn xuống đất.

Ông Diêu xấu hổ cười cười: “Bác làm mấy đứa giật mình à?”

Mấy đứa trẻ ngó nhau, Tống Đông Đông nhìn hộp châu báu, bản năng muốn giấu đi.

Tống Thời Hạ phản ứng lại nhanh nhất, cô cười cười:

“Đúng là có hơi giật mình ạ, chúng cháu đang bàn xem nên giấu của cải ở chỗ nào, bàn một hồi lại cảm thấy bán đi thì chắc chắn hơn, không phải ngày đêm lo sợ.”

Cô cố tình nói thế là để thử ý ông Diêu.

Ông ấy quen biết rộng, lại còn làm kinh doanh mảng ngọc thạch, chắc chắn phải quen biết nhiều nhà sưu tập hay chủ tiệm đồ cổ, có thể giới thiệu con đường xử lý đám châu báu này.

Ông Diêu ngại quá, thì ra đám nhỏ đang tìm chỗ giấu tài sản.

“Trân châu này các cháu có bán không? Cái hộp kia nữa?”

Tống Thu Sinh rất thích chiếc hộp gỗ, anh ấy không muốn bán nó: “Xin lỗi bác, hộp này thì không bán ạ.”

Ông Diêu gật đầu: “Ừ không sao, bác chỉ hơi tò mò, vì hộp này làm bằng gỗ nam tơ vàng, là thứ tốt đấy.”

 

Được ông Diêu phổ cập tri thức, đám trẻ ở đây mới biết, long ỷ, quan tài, giường nằm của hoàng đế cổ đại đều được làm bằng gỗ nam tơ vàng.

Ở cổ đại, chỉ có bậc đế vương mới được dùng thứ gỗ quý này.

Tống Đông Đông tức thì cảm thấy chiếc hộp này bỏng tay như đang ôm cục sắt nung.

Ông Diêu ngập ngừng hỏi: “Chuỗi vòng này… 50 nghìn thì có bán không?”

50 nghìn?

Tống Đông Đông từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy 1000 đồng, bị con số kia đập cho choáng váng.

DTV

Bán chuỗi vòng này là nhà mình thành hộ gia đình bạc vạn sao?

Tống Thu Sinh nhìn về phía em gái, Tống Thời Hạ tủm tỉm cười đáp:

“Bán chứ ạ, nhà chúng cháu còn có mấy thứ do tổ tiên để lại, bác có muốn xem thử không ạ?”

Ông Diêu thấy cũng có hứng thú tìm hiểu, bèn nói: “Muốn chứ, đây chính là nghề cũ của bác đấy.”

Thường ngày ông ấy không có nhiều sở thích, chỉ thích uống rượu phẩm trà và đi dạo phố đồ cổ.

Tống Thời Hạ nhặt ra mấy thứ mà người già thường thích.

Ví dụ như ban chỉ bằng ngọc Hòa Điền, miếng ngọc treo quạt, hồng ngọc thuần màu, hạch đào điêu khắc, …

Ông Diêu còn tưởng cả hộp chỉ toàn trân châu, nếu đều là trân châu, ông ấy không thể trả mỗi món đồ 50 nghìn mua về cả được.

Nhưng những món đồ Tống Thời Hạ đưa cho ông lại đều đánh trúng sở thích của ông ấy, vừa nhìn là biết toàn chất liệu tốt nhất, giá đương nhiên không rẻ.

“Mấy thứ này mình bác không bao hết được, nếu các cháu tin được bác thì bác có thể mang về thành phố G hỏi ông bạn già của bác xem có ai mua được không. Bác thì chỉ mua được cái nhẫn ban chỉ này thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment