Vừa nhìn một cái, ông Diêu đã chú ý ngay chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc này, nếu không lầm, ban chỉ này được làm bằng ngọc Hòa Điền.
Tuy hiện giờ ông ấy đeo đủ mười chiếc nhẫn trên mười ngón tay nhưng cũng không ngại mua thêm khi gặp được thứ mình thích, mua về để đeo luân phiên cũng được mà.
Ông Diêu vỗ vỗ bụng, nói:
“Đôi san hô đỏ này đẹp đấy, bác mua cả cái này, để về nhà tìm thợ đánh một đôi bông tai và vòng cổ cho Diêu Tuyết.”
Ba thứ một trăm nghìn, vòng cổ trân châu và ban chỉ ngọc Hòa Điền, mỗi món năm mươi nghìn, san hô đỏ thì Tống Thời Hạ không lấy tiền.
Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông đều không có ý kiến.
Về sau Diêu Tuyết sẽ là người một nhà với họ, ông Diêu đã nói sẽ dùng thứ này đánh trang sức cho Diêu Tuyết thì ai lại đi lấy tiền của người nhà.
DTV
Ông bà Tống còn chưa tìm được cơ hội trò chuyện riêng với ông Diêu thì ngay bữa tối đó, trên bàn cơm, ông ấy đã chủ động mở đề tài:
“Anh Tống, em Trịnh này, lần này tôi tới đây đã làm trễ nải nhiều việc của hai người, tôi đang tính sáng sớm ngày mai sẽ về.
Còn về chuyện hai đứa nhỏ, chúng ta coi như quyết định nhé, trước cứ cho chúng nó đính hôn đã.
Tầm hai năm nữa, Thu Sinh nhà hai người chuẩn bị xong lễ hỏi, cho bao nhiêu thì nhà chúng tôi cho con gái gấp đôi làm của hồi môn.
Cái này không đổi được, phong tục gả cưới bên chúng tôi là như thế. Vậy ý hai người ra sao?”
Bà Tống sửng sốt: “Quyết định rồi ấy ạ? Ông Diêu, ông không cân nhắc lại ạ?”
Thu Sinh nhà bà cũng đâu phải chàng rể lí tưởng người người tranh đoạt, sao mà ông thông gia thay đổi ý định nhanh thế nhỉ.
Ông Diêu múc một bát canh gà đen hầm nhân sâm, vừa uống vừa cười bảo:
“Thu Sinh rất tốt, tôi tin rằng ngày sau cháu nó không để con tôi phải khổ. Huống hồ, hai đứa chúng nó có tình cảm với nhau, chúng ta là người làm cha mẹ, không thể cố tình chia rẽ lứa đôi làm khổ chúng nó đúng không?”
Ông Tống trầm ngâm:
“Anh Diêu, tình hình bên nhà anh, chúng tôi đã biết, Thu Sinh nhà tôi cưới con gái anh quả đúng là trèo cao rồi.”
Ông Diêu lắc đầu cười nói:
“Nói như cách của anh thì ai cưới Diêu Tuyết nhà tôi cũng là trèo cao thì con gái tôi khỏi lấy chồng luôn sao?
Cũng chính vì nhà tôi không thiếu tiền nên tôi mới muốn tìm một chàng trai thật lòng tốt với con bé.
Khi tôi không còn ở bên nó thì người ta cũng sẽ không chèn ép bắt nạt nó. Ngày đó tôi nói có hơi nặng lời, nay xin lấy trà thay rượu, tạ lỗi với anh chị.”
Diêu Tuyết cũng vội nâng chung trà lên.
“Thưa cô chú, chuyện này cháu cũng có lỗi phần nào vì đã không nói rõ với anh Thu Sinh. Cháu cũng xin được tạ lỗi với cô chú, ba cháu không cố ý đe dọa cô chú đâu ạ.”
Tống Thu Sinh đứng lên.
“Mẹ, ba, trước kia con sợ hai người không đồng ý chuyện của con với Diêu Tuyết nên mới cố ý không làm rõ tình hình nhà cô ấy, việc này con cũng có lỗi.”
Ông bà Tống vội đứng dậy.
Biết kết cục đã định, bà Tống nói: “Nếu mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm chúc mừng đi.”