Hiệu trưởng Hồ chỉ có thể cố bấm bụng ăn canh sườn dưa chua, không ngờ canh sườn dưa chua này cũng ngon như thế.
Ông chỉ vào bát canh nói với vợ: “Em thử đi, canh dưa chua này cũng ngon lắm.”
Trương Uyển Thanh cũng cạn lời với tướng ăn như hổ đói của ông.
“Làm như em bỏ đói anh ấy.”
Tống Thời Hạ đưa đồ ăn qua biếu thím Phùng mới biết cô giáo Trương kia nên gọi là bí thư Trương.
May mà người ta không so đo chuyện xưng hô.
Thím Phùng cảm khái đồng chí Tiểu Tống đúng là hào phóng.
“Bánh bò đường đỏ là đồ ngon, hiệu trưởng Hồ thích nhất là ăn đồ ngọt, tiếc là ông ấy có bệnh nên không thể ăn nhiều.”
Tống Thời Hạ: “Cháu không bỏ nhiều đường đỏ lắm, chỉ hơi ngọt mà thôi.”
“Bánh bò cháu làm ngửi thôi đã thấy thơm rồi. Chắc là hiệu trưởng Hồ không nhịn nổi đâu.”
Cô cũng cười nói: “Chắc bí thư Trương sẽ không để hiệu trưởng ăn nhiều đâu.”
Tống Thời Hạ cũng không lo lắng, cô rất có niềm tin vào nước linh tuyền của mình.
Lúc trộn bột cô đã dùng nước linh tuyền, tuy không thể chữa khỏi bệnh nan y, nhưng chắc chắn sẽ không khiến bệnh vốn có nặng hơn.
Hiệu trưởng không thể ăn đồ ngọt có thể là ông ấy mắc bệnh tiểu đường hoặc cao huyết áp, bánh bò đường đỏ cô làm tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng gì cho thân thể.
“Cũng đúng, có bí thư Trương trông chừng ông ấy mà.
Mà phải nói nhé, thím dùng ngân nhĩ cháu cho nấu một nồi canh táo đỏ ngân nhĩ, tuy không ngon như cháu nấu, nhưng cũng đủ lấp miệng mấy người trong nhà.”
Hôm nay Tống Thời Hạ cố tình dậy sớm, dùng cối đá nhỏ xay đậu nành.
Cô đun sôi sữa đậu nành thì cho thêm một thìa đường trắng, đặc biệt ngọt ngào.
Cô dẫn hai đứa bé đang buồn ngủ mơ màng xuống, cùng nhau ăn sáng.
“Hôm nay mẹ phải đến phòng thư tín ở trường để gửi thư về nhà. Các con đi cùng mẹ nhé.”
Cô không yên tâm để hai cậu bé ở trong nhà.
Quý Nguyên là một đứa bé hay bám người, mẹ mới đi đâu thì cậu bé sẽ theo đó.
Quý Dương thì em trai đi đâu, cậu bé sẽ đi cùng.
Vì vậy ba người tay to dắt tay nhỏ, cùng đi tới phòng thư tín.
Tống Thời Hạ viết một lá thư gửi về nhà, vốn muốn gửi lại tiền người nhà đã gửi cho cô.
Cô không cần món tiền này, muốn kiếm tiền thì tự mình có cách, thà để lại cho trong nhà dùng, nhưng lại lo lắng để tiền trong thư sẽ bị mất.
Chờ tới tuần này được nghỉ thì hỏi thím Phùng xem có đi ra ngoài dạo phố không.
Lúc đó tìm một trạm bưu điện gửi tiền, tiện thể cũng gửi một ít đồ về nhà luôn.
Cô không định dùng tiền Quý Duy Thanh đưa để mua đồ cho gia đình.
Kho hàng trong không gian không thiếu nhất chính là hàng khô và đặc sản.
DTV
Hiện tại cô chưa sắp xếp lại, chờ tới khi nghỉ ngơi đầy đủ sẽ đi bán một ít trà, kiếm chút tiền riêng.
Kiếp trước cô chỉ bận rộn lo cho sự nghiệp, không có thời gian riêng cho bản thân.
Hôm nay có được nhịp sống chậm rãi như vậy, thật sự cô chẳng có hứng thú kiếm tiền chút nào.
Dù đây là thời đại mà một con heo cũng có thể làm giàu nếu biết nắm bắt cơ hội.
Nhịp sống thời đại này chậm rãi, không bị Tivi và internet chi phối.