Thấy mọi người càng nói càng khoa trương, bà vợ Tống Quốc Trụ lắc đầu ngán ngẩm:
“Nếu không nhờ bản thân có tài năng thì Thu Sinh làm sao có thể được cha con người ta để mắt?
Lúc nào cũng kêu Thu Sinh may mắn, chẳng lẽ các người cho rằng cha người ta về thôn này là do thích đi chơi đây đó? Rõ ràng chủ đích của người ta là đi hỏi thăm về Thu Sinh thôi.”
Hà Tố Cầm thở dài:
DTV
“Tôi biết các người hâm mộ nhà người ta, nhưng ngồi nhà hâm mộ thì sẽ được như người ta à?
Con nhà các người chẳng phải cũng đi theo Thu Sinh lên phố kiếm tiền đấy sao, chưa biết chừng có ngày sẽ dẫn con dâu thành phố về nhà đấy.
Nóng ruột làm gì? Thu Sinh nó cũng gần 30 rồi mới được như vậy, con nhà mình mà có bản lĩnh thì sợ gì không cưới được vợ tốt.”
Nhắc tới tuổi tác của Tống Thu Sinh, người trong thôn mới vơi bớt chút ngưỡng mộ.
Đúng rồi, Tống Thu Sinh gần 30 mới cưới được vợ, con nhà họ mới 25, 26 thôi, chưa biết chừng cố gắng vài năm cũng sẽ cưới được con gái thành phố.
Hôm sau, ông Diêu và vệ sĩ của mình lên đường về thành phố.
Trước khi đi còn tha thiết dặn dò rằng nhất định phải nhanh chóng làm vườn trái cây, ông ấy sẽ là khách hàng đầu tiên của thôn này.
Tống Thời Hạ đành phải nói rõ, cây ăn quả thì sớm nhất là sang năm mới có quả được.
Ông Diêu gật đầu bảo ông ấy có thể chờ.
Hỏi tới lá trà, Tống Thời Hạ nhún vai tỏ ý rằng lá trà của cô đều là lá sơn trà hái trên núi, không thể sản xuất hàng loạt được đâu, pha một bình là ít một bình.
Ông Diêu lại thở dài, trông mong nói, giá mà nhà thông gia có thể trồng mấy cây sơn trà thì hay quá.
Thế là từ sáng sớm, ông Tống đã khiêng cuốc lên núi đánh mấy gốc trà về trồng trong sân nhà.
“Anh Diêu, khi nào lá trà đến vụ hái, tôi sẽ gửi cho Thời Hạ, bảo nó sao khô gửi cho anh.”
Ông Diêu càng ngày càng cảm thấy quyết định tới thôn Tống Gia lần này quả là chính xác.
Nếu không phải vì vận chuyển gà vịt quá khó khăn, ông ấy còn tưởng nhập cả gà vịt ở đây về dùng dần.
Tiếc rằng, nghe Thu Sinh nói là trại chăn nuôi nhà ông bà Tống đã hợp tác với bên nhà ăn của đại học Yến Kinh rồi, toàn bộ gia cầm gia súc ở đây đều phải cung cấp cho bên kia.
Yêu cầu của trường học có thể cao cỡ nào?
Toàn sinh viên là nhiều, hẳn không yêu sách lắm về hương vị.
Nhưng nhà ông bà Tống có thể trở thành nhà cung ứng chuyên dụng cho trường, chứng tỏ bên trường học có người sành ăn.
Chỉ tiếc địa bàn kinh doanh của mình không ở bên này, nếu không cũng có thể tranh thủ chiều dạ dày rồi.
Trong đại lục hiện giờ thật đúng là khắp nơi nhan nhản cơ hội, Tống Thu Sinh chỉ cần nắm bắt được một cơ hội tốt là có thể phất lên rồi.
Ông Diêu cảm thấy tương lai chàng rể nhà mình sẽ không thua kém ai.
Ông Diêu rời khỏi thôn Tống Gia với mấy xe đầy ắp thổ sản, gia cầm, trái cây.
Ông ấy còn phải về thủ đô có chút chuyện, cho nên đành bảo vệ sĩ mang theo toàn bộ số quà này lên tàu về thành phố G trước, còn cẩn thận dặn dò họ phải cho hết vào tủ lạnh.