Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh, Diêu Tuyết ở nhà thêm mấy ngày mới trở về.
Khi cô đi, bà Tống gần như vơ vét hết rau củ và gà vịt trong nhà đóng gói cho con mang đi.
Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh ra sức từ chối, mãi mới thuyết phục được bà không xử lí toàn bộ gà vịt, mỗi người chỉ lấy một con.
Trước khi đi, hai anh em tới nhà ông hai bàn về chuyện làm đường.
“Nhà chúng cháu sẽ chi tiền làm đường, nhưng có một yêu cầu thế này, công nhân làm đường đều phải lấy từ thôn ta.
Nếu là người thôn Trần Gia thì nhất định phải là người chưa từng mắng gì nhà cháu, anh em cháu còn không rộng lượng đến mức cái gì cũng bỏ qua được.”
Tống Quốc Trụ trịnh trọng gật đầu:
“Yên tâm, chắc chắn ông sẽ quản chặt vụ này, nếu ai có ý kiến thì khỏi làm đường mới, thích bò đường đất thì tùy.”
Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh nhìn nhau cười cười.
“Ông hai, ông nói thế thì bọn cháu yên tâm rồi. Ông chịu khó động viên những người có ý tưởng làm vườn cây ăn quả ở thôn ta, chỉ cần chịu bỏ một số tiền không lớn coi như là đầu tư, không sợ lỗ vốn đâu.
Nếu năm đầu thâm hụt tiền, không muốn làm tiếp thì có thể bán lại cây ăn quả nhà mình với giá gốc cho nhà cháu.
Cháu bảo đảm chỉ cần thôn ta có thể cung ứng trái cây thì bao nhiêu anh cháu cũng sẽ tìm được nguồn tiêu thụ bằng hết.”
Tống Thời Hạ chưa đi xa nhiều nên ban đầu chỉ tính đến chuyện bán trái cây ở thủ đô, đánh ô tô về và chở hàng đi trong ngày là được.
Trước mắt, thị trường trái cây hầu như đều là tư nhân bán lẻ, có rất ít tiểu thương bán ra với quy mô lớn.
Nhưng bác Diêu đã đánh thức cô, cho cô biết rằng, trái cây ngon thì dù cách mấy trăm cây số, họ cũng chịu chi tiền mua.
Hơn nữa, Tống Thời Hạ còn nhớ, những quả không đủ tiêu chuẩn, dễ hư dập còn có thể chế biến thành đồ hộp.
Nếu thôn mở một xưởng đồ hộp thì có thể vận chuyển xa hơn, thậm chí vận chuyển ra biển.
Vì thế, nếu trong thôn chỉ có vài nhà tham gia trồng cây ăn quả thì đúng là không đủ bán.
Tống Quốc Trụ nửa tin nửa ngờ: “Thật hả? Có bao nhiêu đều bán được hết?”
Tống Thu Sinh gật đầu khẳng định:
“Thật đấy ạ, ông hai, lần này ông lên thủ đô chắc cũng thấy khác rồi chứ ạ. Người ở đó có tiền đều không có chỗ tiêu, muốn ăn rau ngon trái cây tươi cũng chẳng được tiện như ở nông thôn chúng ta.”
Tống Quốc Trụ gật gù tán thành:
“Đúng đúng, trong thôn ta chỉ rầu lòng vì không kiếm được tiền, người thành phố thì có tiền không có chỗ tiêu.
Nếu ta bán đồ trong thôn ta cho họ, chúng ta kiếm được tiền mà họ cũng mua được những thứ họ cần, thế chẳng phải hai bên đều có lợi sao.”
Tống Thu Sinh vỗ tay:
“Đúng vậy ạ, cho nên ông không cần quá lo lắng đâu, cứ khuyên mọi người tin vào chúng cháu là được.
DTV
Đất đai trồng trọt thì nhà nào cũng có, chỉ tốn chút tiền mua cây giống thôi, nếu thật sự không yên tâm thì chúng ta có thể làm hợp đồng.
Tiền mua cây giống trả dần cũng được, nhưng không cho phép người không có chữ tín tham gia vụ này.”