Tống Thời Hạ vội lùi lại: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng có động tay động chân.”
“Đồng chí Tống, xin đồng chí giúp tôi với.”
Lý Mộng Tuyền khóc lóc kể lể về chuyện mình thường xuyên bị chồng đánh đập, mỗi khi say rượu, chồng lại lôi mình ra hành hạ nhục mạ khổ sở thế nào.
Người đàn bà kia đã khóc sướt mướt ướt mặt, Tống Thời Hạ vẫn thờ ơ đứng đó.
“Rồi sao nữa?”
Lý Mộng Tuyền sửng sốt cả người, nước mắt treo trên mí như đọng lại.
“Tôi… tôi tới đây muốn xin nhờ giáo sư Quý giúp cho.”
Tống Thời Hạ thong dong nói:
“Tôi cũng rất thương cảm trước cảnh ngộ của cô, nhưng gặp phải tình cảnh này, cô tìm giáo sư Quý đâu có ích gì, cô hẳn nên nhờ Hội phụ nữ phường giúp cho mới phải.”
Bị bạo lực gia đình mà nhờ giáo sư Quý làm gì, một giảng viên đại học thì giúp thế nào đây?
Lý Mộng Tuyền không thể ngờ rằng một người thoạt trông có vẻ dễ tính như Tống Thời Hạ lại hoàn toàn không dễ d.a.o động như vậy.
Cô ta lắp bắp mãi không nói nên lời: “Tôi… tôi…”
“Nếu không còn việc gì thì lúc ra về xin hãy đóng cổng giùm tôi luôn nhé.”
Lý Mộng Tuyền cắn chặt răng đứng lên, khuỵu gối định quỳ, Tống Thời Hạ nhanh chân né đi.
“Cô có ý gì hả? Tôi đã bảo cô gặp chuyện khó khăn thì tới nhờ Hội phụ nữ giúp đỡ, cứ cố tình tới chỗ chúng tôi dùng đạo đức ép uổng người không liên quan thì có ích gì?”
Tống Thời Hạ không hiểu, bị bạo lực gia đình không đi tìm cách giải quyết vấn đề mà lại muốn móc nối quan hệ để điều động công tác, đầu óc có vấn đề rồi hay sao?
Lý Mộng Tuyền đã khóc đến lem luốc cả gương mặt được trang điểm tỉ mỉ:
DTV
“Tôi xin cô đó, đồng chí Tống, tôi thật sự cùng đường rồi, công việc hiện nay của tôi là do cha chồng tôi giới thiệu cho, nếu tôi ly hôn thì sẽ mất việc ngay.
Côi chỉ muốn nhờ gia đình giáo sư Quý nói giúp một câu, chỉ cần một câu thôi là tôi có thể đổi sang vị trí khác rồi.”
Tống Thời Hạ đã mất sạch kiên nhẫn với cô ta, cô nói thẳng:
“Thế thì cô càng nên tới tố cáo thẳng với lãnh đạo của cô mới đúng. Giáo sư Quý chỉ là một giáo sư đại học bình thường, làm sao chen vào việc của đơn vị cô được.”
“Nhưng cha của giáo sư Quý nhất định có thể giúp được, tôi chỉ nhờ ông ấy nói giùm một câu mà thôi, xin cô giúp đỡ đi mà, về sau cô bảo tôi làm chuyện gì tôi cũng sẽ không từ chối.”
Tống Thời Hạ không muốn dây dưa thêm với người này nữa, cô dứt khoát:
“Chính cô cũng biết giáo sư Quý không xen vào được mà còn tìm tới nhờ làm gì, cô tự đi nhờ người chân chính có quyền can thiệp ấy.”
Lý Mộng Tuyền không kêu khóc nữa mà chuyển sang lã chã rơi nước mắt, vẻ mặt đáng thương như thể Tống Thời Hạ đang chèn ép bắt nạt cô ta vậy.
Tống Thời Hạ còn chưa hiểu vì sao cô nàng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô lập tức hiểu ra.
Quay đầu lại, cô hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”
Quý Duy Thanh nhíu mày: “Nghe thấy có tiếng ồn dưới nhà nên xuống xem thế nào, đây là ai thế?”
Tống Thời Hạ cười nửa miệng: “Lý Mộng Tuyền, vợ trước của Hoắc Khải.”