Giáo sư Quý nhà cô đã gặp Lý Mộng Tuyền một lần, không biết là cố ý làm bộ không quen hay là thật sự đã quên mất người này rồi nữa.
Quý Duy Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “Em có quen?”
Lý Mộng Tuyền còn chưa kịp trả lời, Tống Thời Hạ đã nhanh nhẹn đáp ngay:
“Không quen, bỗng dưng thấy đi vào nhà mình, chưa nói gì đã khóc lóc, ai không biết còn tưởng em bắt nạt người ta.”
Hoắc Tuyền hung tợn quát Tống Thời Hạ: “Rõ ràng cô bắt nạt mẹ tôi, mẹ tôi sắp phải quỳ xin cô rồi kìa.”
Lý Mộng Tuyền vui như mở cờ trong bụng, con gái thật biết điều, phối hợp hoàn hảo với mình.
Tống Thời Hạ nhún vai nói với Quý Duy Thanh:
“Đấy anh xem, người chưa từng quen biết gì đột nhiên chạy tới nhà chúng ta là để quỳ lạy em đó, em lợi hại không.”
Quý Duy Thanh nghiêm mặt nói:
“Người không quen biết sao lại vào được đây, bốt cảnh vệ ngoài kia không có ai trực ban à?”
Tống Thời Hạ cố nín cười.
Giáo sư Quý thật đúng là không bao giờ nể tình với những người không liên quan, muốn chơi khổ nhục kế trước mắt anh ư, công cốc thôi.
Lý Mộng Tuyền thấy tình thế phát triển không theo dự tính, mới vội than khóc kể lể về cảnh ngộ bi thảm của mình.
Giáo sư Quý nghe xong vẫn không hề xúc động mảy may.
“Cô đến nhầm chỗ rồi, chuyện như thế, cô nên báo công an mới đúng.”
Lý Mộng Tuyền ngây dại, không cách nào tiếp thu kết quả phũ phàng như thế.
Rõ ràng Hoắc Khải đã nói giáo sư Quý bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất tình cảm cơ mà, chính vì thế nên cô ta mới nảy ra ý muốn lợi dụng lòng tốt của anh.
Nhưng vì sao đã diễn thảm như vậy mà đối phương lại không hề d.a.o động?
“Giáo sư Quý, cha anh và lãnh đạo của tôi là chỗ quen biết, chỉ cần ông ấy nói giúp tôi một câu là đã có thể giải quyết khó khăn này cho tôi, tôi có thể thoát khỏi bể khổ.
Nhưng vì sao một câu thôi anh cũng không chịu giúp, cứ nhất quyết muốn trơ mắt thấy c.h.ế.t mà không cứu, nhìn tôi bị đẩy vào đường cùng như thế này?”
Tống Thời Hạ ngắt lời cô ta:
“Đây không phải thấy c.h.ế.t mà không cứu, nếu tình hình nghiêm trọng đến nông nỗi liên quan tới mạng người, cảnh sát nhất định sẽ đưa thủ phạm ra trước công lý.”
Lý Mộng Tuyền thấy không thể thuyết phục được đôi vợ chồng này, lòng sinh oán trách, rấm rứt khóc rên.
Khiến con gái cô ta nổi nóng, chỉ vào Tống Thời Hạ mắng to:
“Người đàn bà xấu xa này, các người đều bắt nạt mẹ tôi, các người sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn đâu.”
Thím Phùng đang kéo Trần Kiều đi vào, nghe thấy thế liền nổi nóng.
“Con bé này sao mà độc miệng đến thế? Chẳng lẽ thầy cô ở trường chỉ dạy cháu mắng chửi người lớn à?”
Hoắc Tuyền trông thấy thím Phùng và mẹ kế đi vào, sợ hãi núp sau lưng mẹ ruột.
Trần Kiều tức giận hổn hển mấy hơi vẫn chưa thể nói được một lời, thím Phùng vội vuốt n.g.ự.c giúp cô ta bình tĩnh lại.
“Cháu nhìn đi, thấy mẹ ruột tới nên mới thế đó, đúng là thứ vô ơn bạc nghĩa.”
Lý Mộng Tuyền lạnh lùng nói: “Đây là con gái ruột của tôi, làm ơn nói năng tích đức chút đi.”