Trần Kiều biết Hoắc Tuyền ghét bỏ mình, nhưng vẫn không ngờ trong lòng đứa trẻ này lại đánh giá thấp mình đến thế.
Mình làm chuyện gì thì nó cũng bắt bẻ và nghĩ theo hướng xấu xa nhất có thể.
Lý Mộng Tuyền xấu hổ đến không biết phải làm sao.
Tính tình Hoắc Tuyền rất giống cô ta, thực ra cô ta cũng biết những việc làm đó của Trần Kiều không có gì là không tốt với con trẻ cả, nhưng Hoắc Tuyền vẫn một lòng nhớ thương người mẹ ruột này.
Cô ta bèn tỏ ra hết sức áy náy, nói:
“Trần Kiều, Hoắc Tuyền còn chưa lớn, thiếu hiểu biết, cô đừng so đo với con bé.
Tôi sẽ bàn với Hoắc Khải để Hoắc Tuyền về sống với tôi, Hoắc Lễ ngoan ngoãn nghe lời hơn, tôi tin rằng cô có thể chăm sóc thằng bé.”
Trần Kiều gắng gượng cắn răng không để nước mắt trào ra, lạnh nhạt nói:
“Không cần, nếu thích thì cô cứ việc dẫn cả đi, dù sao thì cả hai đứa đều là con đẻ cô mà.”
Lý Mộng Tuyền thực lòng không thích Hoắc Lễ, thằng bé đó từ nhỏ đã lầm lì ít nói, không hề gần gũi với cô ta.
Nó luôn chằm chằm nhìn người khác bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trông rất khiếp người.
Tính cách nó lại không được lòng người khác như Hoắc Tuyền, có lẽ sau này lớn lên cũng khô khan nhạt nhẽo như cha nó thôi.
Hoắc Tuyền rất muốn dẫn em trai đi cùng, nhưng mẹ lại nói chỉ cần mình cô bé.
“Mẹ ơi, con muốn cả em đi cùng có được không?”
Lý Mộng Tuyền khom lưng cúi xuống, mỉm cười nói: “Nhưng bà nội con sẽ không đồng ý để em con đi cùng mẹ, bà nội chỉ thích con trai thôi.”
Hoắc Tuyền nhớ đến bà nội, lòng càng thêm kiên định muốn đi với mẹ.
Lần vừa rồi về ăn tết, bà nội chỉ mừng tuổi cô bé có một xu thôi, thật keo kiệt.
Hoắc Tuyền quyết định phải đi với mẹ, đến khi nào đủ lớn, cô bé sẽ về đón em đi cùng.
Trần Kiều lạnh nhạt nhìn hai mẹ con bày tỏ tình cảm thắm thiết với nhau.
“Lý Mộng Tuyền, giờ nên vào chuyện chính được rồi nhỉ. Cô xúi Hoắc Khải yêu cầu tôi dẫn đường tới liên hệ với giáo sư Quý.
Bị tôi từ chối cô lại nhờ Hoắc Tuyền đưa vào đây, cô không biết chốt cảnh vệ nơi này phải kiểm chứng thân phận người ra vào à?”
Lời Trần Kiều nói khiến Lý Mộng Tuyền hốt hoảng.
“Cô có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là muốn gọi điện đến nhà cô tra xét đối chiếu lại thân phận của cô một chút thôi, nếu cô chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm thì cũng không cần sợ.”
Lý Mộng Tuyền chợt thấy trời đất quay cuồng.
Tống Thời Hạ đã sắp cười thành tiếng, Trần Kiều rất giỏi đánh rắn giập đầu đấy.
Lý Mộng Tuyền vội vàng quay sang nhìn Tống Thời Hạ cầu xin.
“Đồng chí Tống, xin cô giấu nguyên nhân giúp tôi có được không?”
Tống Thời Hạ mỉm cười thật thiện lương ngây thơ: “Cô cảm thấy tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho người muốn hãm hại tôi sao?”
Lý Mộng Tuyền giả ngu:
“Tôi không hề có ý hãm hại cô, tôi chỉ tới xin giúp đỡ mà thôi, không thể nào hại cô được.”
Thím Phùng nói mát:
DTV
“Con gái cô vừa mới chửi người ta, chuyện này chắc cô không phủ nhận chứ?
Hoắc Tuyền đã nói nó gần gũi với cô nhất, chưa biết chừng những lời mắng chửi đó đều do cô dạy, chứ Trần Kiều trước nay đâu có mắng trẻ con.”