Lý Mộng Tuyền đã lâm vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
Biết thế này chẳng thà nhờ vợ mới của em họ giúp đỡ, tuy có hơi phiền toái nhưng chí ít cũng không rơi vào ngõ cụt như lúc này.
Cô ta đành nhẫn nhục khom lưng tỏ vẻ áy náy:
“Xin lỗi cô, đồng chí Tống, hôm nay đã gây nhiều phiền toái cho cô rồi, để hôm khác tôi xin được tới nhà tạ lỗi sau.”
“Thôi khỏi, đừng tới nữa, tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì với cô, chúng ta về sau cứ coi như người lạ đi. Với cả, vừa rồi là con cô chửi tôi, người nên xin lỗi là con bé mới đúng.”
Nếu Hoắc Tuyền đã không nhận Trần Kiều thì cô cũng không cần nể nang gì nữa.
Hoắc Tuyền từ nhỏ đã học được không ít lời thô tục từ bà nội và những người trong thôn.
Bà nội thường hay chống nạnh đứng ngoài cửa chửi mắng người ta, cô bé đã học được cả, ngày thường ở trường cũng thường chửi rủa bạn bè như thế.
Chẳng qua về nhà hay trước mặt người lớn cũng đã biết giả làm bé ngoan nên không ai biết mà thôi.
Hôm nay thấy mẹ ruột ‘bị chèn ép’, cô bé rốt cuộc không nhịn nổi, mới tức tối chửi mắng theo thói quen.
Giờ này lại bị bắt xin lỗi, Hoắc Tuyền cảm thấy khó chịu hơn cả bị đánh đòn.
Hoắc Tuyền không muốn xin lỗi, lại nhớ tới trước đây, những lần như thế này, mẹ kế nhất định sẽ khom lưng thay mình xin lỗi người ta.
Lần nọ cũng thế, cô bé làm vỡ cốc nước của bạn, mẹ kế đã đến tận nơi xin lỗi bên kia, còn mua đền chiếc cốc mới.
Hoắc Tuyền nhớ rõ ràng khi ấy người bạn kia khoe khoang chiếc cốc, cô bé bực mình mới cố ý hất vỡ cho bõ ghét.
Nhưng Trần Kiều lại không truy hỏi, chỉ dọn dẹp hậu quả do cô bé gây ra.
Lý Mộng Tuyền véo tay con gái: “Hoắc Tuyền, mau lên, xin lỗi dì Tống đi.”
Hoắc Tuyền đau ứa nước mắt:
“Dì Tống, cháu xin lỗi.”
Cô bé lí nhí nói, nhưng giọng hoàn toàn không có lấy một chút thành tâm, ngược lại còn có vẻ không cam lòng.
“Cháu khóc to quá, tôi không nghe thấy gì.”
Hoắc Tuyền khóc sướt mướt nói lời xin lỗi lần nữa, sau đó, hai mẹ con nhìn bốn người đang ngồi trên sô pha.
Một lát sau, Tống Thời Hạ mới ra vẻ kinh ngạc ngẩng lên.
“Chà, bình trà xanh này ngon thật, nước trà xanh biếc thật đẹp, ủa, hai người xin lỗi xong rồi sao còn chưa đi?”
Đời trước Trần Kiều sinh sống trong thôn, nhưng cũng có điện thoại thông minh, cũng thích lướt video ngắn, cho nên luôn cảm thấy lời Tống Thời Hạ nói có ẩn ý gì đó.
Lý Mộng Tuyền lại không rõ ý Tống Thời Hạ là gì, chỉ cảm thấy người này cố tình ra vẻ tự cao tự đại.
Nhưng cô ta không dám tiếp tục làm mất lòng Tống Thời Hạ, bởi nếu bên chốt cảnh vệ gọi điện về cho chồng cô ta thì xong đời rồi.
Về nhà chắc chắn sẽ không tránh được một trận đòn tàn nhẫn.
Ấn tượng của người ngoài về chồng cô ta luôn là một người đàn ông hoàn hảo.
Lý Mộng Tuyền lại là người hiếu thắng, không muốn để người khác biết mình sống khổ thế nào.
Cô ta biết trong ngõ có nhiều người rất ghen ghét với mình vì mình được cha chồng tìm cho một công việc nhàn hạ, chỉ cần ngồi văn phòng viết lách.
Cho nên, Lý Mộng Tuyền không muốn để những người đó biết được bất hạnh của mình, sợ bị cười chê.