Diêu Tuyết tiếp tục:
“Việc này cứ giao cho chị đi, bất kể bậc nào cũng cần tặng một bình, em cứ đánh giá rồi chuẩn bị sẵn đấy.”
Tống Thời Hạ hiểu ý cô ấy, cấp bậc càng cao thì rượu càng quý giá, cấp bậc thấp thì chỉ cần đưa tặng rượu thuốc bình thường thôi.
Lễ Quốc Khánh này, Lưu Chiêu Đệ không về nhà.
Hôm khai giảng, cha cô ấy cũng từng tới tận trường làm ầm ĩ một trận.
Nhưng đại học Chính pháp là nơi nào chứ?
Một sinh viên bất kì cũng có thể đứng ra kiện ông ta, cho nên ông Lưu không dám càn quấy, đành phải cúp đuôi ra về mà không làm gì được Lưu Chiêu Đệ.
Mẹ Lưu Chiêu Đệ biết cô ấy đã thi đỗ đại học thì cũng có liên lạc với cô ấy, không chỉ mua quần áo mới mà còn cho cả sinh hoạt phí.
Lưu Chiêu Đệ không tha thứ cho bà ta, nhưng phí nuôi dưỡng thì vẫn nhận.
Cô ấy không hề cảm thấy hành vi đó có gì phải hổ thẹn, người cần hổ thẹn áy náy là mẹ cô ấy mới đúng.
Khi con trẻ chưa thể độc lập sinh hoạt, chưa đến tuổi trưởng thành, cha mẹ ruột lại không cung cấp phí nuôi nấng thì hoàn toàn có thể kiện lên tòa.
Có lẽ mẹ cô ấy cũng nghe ngóng được điều này nên mới vội vàng gửi phí sinh hoạt cho Lưu Chiêu Đệ.
Lưu Chiêu Đệ vào đại học, cảm tưởng cuộc đời như sang trang mới:
“Hiện giờ tôi đã hiểu được, thì ra khi mình mạnh mẽ lên thì sài lang hổ báo gì cũng không dám bén mảng tới gần.”
Tống Thời Hạ cười hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ba tôi với mẹ tôi vừa nghe nói sau này tôi sẽ thành luật sư liền sợ rúm người, hiện giờ chỉ ước gì mau chóng lấy lòng tôi cho tốt, vì sợ bị tôi kiện ra tòa đó mà.
Bạn học của tôi, rồi các anh chị khóa trên, các thầy cô trong trường đều là luật sư, đặc biệt thích trợ giúp pháp lý cho những quần thể yếu thế, cho nên nếu tôi mà muốn kiện họ thì có thể kiện bất cứ lúc nào.”
Lưu Chiêu Đệ không tính làm khó họ đến cùng, chỉ cần họ gửi phí sinh hoạt đúng hạn.
Cha cô ấy chịu cúp đuôi mà sống, đừng có hơi chút lại kêu gả cô cho người nọ người kia thì cô có thể bỏ qua chuyện cũ.
Tống Thời Hạ nhớ tới vẻ tuyệt vọng cùng đường của cô ấy trước khi thi đại học, mới hỏi: “Cô không trách họ sao?”
DTV
Lưu Chiêu Đệ cười nói:
“Ai bảo tôi lại là con của loại người ấy cơ chứ, dù tôi kiện họ thì cũng chỉ là trở mặt tạm thời, mối quan hệ này lại không thể cắt đứt vĩnh viễn.
Mà những người như họ, ép họ cùng đường sẽ khiến họ bí quá hóa liều, tôi chưa đủ mạnh để bảo vệ mình hoàn toàn.
Chi bằng tranh thủ lấy cái danh luật sư này kiềm chế họ, tranh thủ lấy đến lợi ích tốt nhất cho mình.”
Sao có thể không oán, không hận?
Nhưng nói đến cùng, đó vẫn là cha mẹ ruột của cô ấy, đáy lòng cô ấy vẫn còn giữ lại một tia thiện lương với họ.
Thiện ý lớn nhất cô ấy dành cho họ là ngày sau có gặp lại, hai bên coi như người xa lạ.
Tống Thời Hạ vỗ vai cô ấy.
“Vươn tay vén mây sẽ thấy trời quang trăng sáng, cô thấy không, người ta nói ‘tri thức thay đổi vận mệnh’ không hề sai, cũng may khi ấy cô chịu kiên trì bước tiếp.”