Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 585

Hàn Dung bèn không vội ăn cơm mà ngồi vào sô pha trò chuyện với con dâu.

“Thứ này thực sự có thể giảm thâm nám với đốm da à? Nhưng mấy đốm trên mặt mẹ có từ thời mẹ còn trẻ, toàn phải lấy phấn dặm lên mấy lần mới có thể che được.”

“Mẹ yên tâm, thâm nám không do bẩm sinh thì đương nhiên có thể làm mờ. Trị liệu thử một đợt xem có hiệu quả hay không là biết liền, lát mẹ rửa sạch mặt nạ xem xem có khá hơn không.”

Cơm trưa nay là khoai tây độn cơm.

Khoai tây lót dưới đáy nồi, hơi xém, thơm ngọt dìu dịu, hai nhóc con ăn rất hăng hái.

Trong nhà có người chuyên nấu cơm và tự mình nấu lấy là hai loại thể nghiệm khác nhau.

Người lớn nấu cơm có thói quen dùng củi, cơm nấu trên bếp củi và ủ than nóng thì luôn thơm dẻo hơn cơm nấu nồi điện, ăn cùng ngọt ngào hơn.

Từ khi mẹ chồng tới sống ở đây, Tống Thời Hạ bớt được bao việc.

Thấy bảo mẫu hái rau ngoài vườn, cô lại nhớ đến chuyện gieo trồng dược liệu.

“Em tính lấy một khoảnh vườn để trồng ít dược liệu.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến, hai nhóc con cũng không cảm thấy khu vực chơi đùa của mình bị mẹ chiếm mất, bởi vì hai nhóc đã là học sinh tiểu học rồi.

“Chúng con không phản đối, con có thể chăm sóc hoa cho mẹ nha.”

“Thế nếu mẹ nhổ mất hoa thì liệu các con có thấy buồn không?”

Hai nhóc đồng loạt lắc đầu.

“Không buồn, đợi khi nào chúng con lớn lên, mua cho mẹ hẳn một vườn hoa to, mẹ muốn trồng cái gì thì trồng nha.”

 

Tống Thời Hạ cười cười, mi mắt cong cong, lau đi hạt cơm bên khóe miệng Quý Dương.

“Ừ, mẹ nhớ rồi đó, sau này lớn lên Tiểu Bảo với anh hai phải nhớ thực hiện lời hứa này nha.”

Tống Thời Hạ chỉ đùa vui một câu như thế, nhưng lại khiến hai bé con ghi tạc trong lòng.

Sau khi trưởng thành, mỗi lần thấy khu nhà nào có hoa viên rộng và đẹp là sẽ mua lại và ghi tên mẹ mình.

Tống Thời Hạ không hề hay biết, mãi đến một lần nổi hứng kiểm kê tài sản thuộc danh nghĩa của mình mới phát hiện ở đâu nhảy ra mấy bộ biệt thự lớn.

Lễ Quốc Khánh được nghỉ mấy ngày, Tống Thời Hạ theo Diêu Tuyết chạy mấy nơi làm thủ tục.

Trình tự rườm rà đến độ cô cũng phải cảm thán, may mà mình có nhiều mối quen biết, nếu không, thủ tục phức tạp như thế chỉ sợ chạy 3 tháng cũng không xong.

Diêu Tuyết cảm thán:

DTV

“Không thể tưởng được em giỏi thế đấy, mạng giao thiệp còn rộng hơn cả chị, thế thì làm kinh doanh có gì phải sợ, chị mà có mạng lưới người quen như em, chị nhắm mắt cũng dám làm ăn đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Có một phần là người quen chỗ ba mẹ chồng em, nể mặt các cụ nên tạo thuận lợi thôi, mà những cái ơn này đều phải trả lại cả.

Nhưng thôi, thế cũng tốt lắm rồi, đỡ được bao nhiêu thời gian, sau này hồi đáp nhiều chút cũng không thiệt.”

Diêu Tuyết hết sức đồng cảm, đúng vậy, nhà có cây to được hưởng bóng mát mà.

“Nếu thế, em cứ biếu họ bình rượu thuốc thôi, chị không biết tình cảm giữa em và cha mẹ chồng thế nào, đưa rượu thuốc cảm ơn vẫn là an toàn nhất, không sợ bị nắm thóp.”

Tống Thời Hạ cũng tính như vậy.

 
Bình Luận (0)
Comment