“Em cũng không dám chắc là sẽ có hiệu quả, chỉ nhớ trong cuốn sách nào đó hình như có công thức nấu canh dinh dưỡng cho thai phụ bổ sung sữa mẹ, để em về xem lại xem.”
Trương Uyển Thanh chỉ ước gì lúc này đi theo Tiểu Tống về nhà làm canh ngay, Hàn Dung vội ngăn lại.
“Để tôi đi với cháu nó, chị ở lại đây chăm con gái với cháu đi, sản phụ và em bé đều cần có người để mắt.”
Chồng Hồ Du là Chu Diệp đang đi công tác xa.
Cha mẹ chồng lại là liệt sĩ, hai vợ chồng sau khi kết hôn hầu như đều ở bên này, cho nên hiện giờ đều do Trương Uyển Thanh lo ngược lo xuôi.
Thời gian sau khai giảng là thời gian bận rộn nhất của trường học, tân sinh viên nhập học, chuẩn bị học quân sự, đủ thứ việc gần như đến cùng lúc.
Trương Uyển Thanh đã bận tối mắt tối mũi với công việc ở trường.
May mà con gái bà trở dạ vào thời điểm nghỉ lễ Quốc Khánh, bằng không thật không thể lo xuể việc nhà việc trường.
Trên đường về, Hàn Dung cảm thán:
“Cậu Chu Diệp đó, chức vị cao thì cũng có ích gì? Vợ sinh con cũng không thể ở bên động viên chăm sóc.
Ông Hồ cũng bận tối ngày, mấy hôm nữa hết kì nghỉ, Trương Uyển Thanh phải về trường làm việc, chậc, rồi ai lo cho mẹ con nó. Tính ra vẫn như nhà ta là thoải mái nhất.”
Tống Thời Hạ gật đầu tán đồng.
Đúng vậy, còn may là cha mẹ chồng cô đến cuối năm nay sẽ chính thức về hưu, không cần cứ thỉnh thoảng lại phải về đơn vị làm việc.
Tuy còn đi làm thì lương cũng cao nhưng áp lực cũng nhiều, bận lên là không có thời gian nghỉ ngơi.
Tống Thời Hạ lơ đãng hỏi Hồ Du làm gì, Hàn Dung kinh ngạc nói: “Con không biết à? Chu Diệp ấy, nó là thị trưởng Yến Kinh mà.”
Cái này Tống Thời Hạ thật tình không biết, ai mà lường được gia đình sát vách nhà mình toàn người làm to như thế.
“Con có biết đâu, có ai nhắc tên thị trưởng với con đâu, con cũng không ngờ nhà hiệu trưởng Hồ nhìn bình dị gần gũi thế mà lại có ông con rể lợi hại như vậy.”
Hàn Dung cười cười:
“Có gì mà lợi hại? Hồi tết, nhà ta có nhiều khách tới chơi như thế, có khi con cũng không biết người ta làm gì đúng không?”
Tống Thời Hạ thành thật lắc đầu:
“Còn chỉ biết là người quen thì chào hỏi thôi, trông cũng toàn người hiền từ, đức độ, không phải người xấu thì con cũng sẽ không quá để ý.”
Hàn Dung bất đắc dĩ nhìn con dâu.
“Con đó, muốn lập công ty mà không biết tạo dựng một ít quan hệ cho dễ làm.
DTV
Người ta ra sức tìm cách móc nối quan hệ với nhà ta để công việc được suôn sẻ, con thì lại lén chạy đi khắp các đơn vị xin dấu nọ dấu kia.
Lại giấu ba mẹ, không biết ba con nói một câu là xong à, có cần gì phải phiền toái nhiều như thế.”
Tống Thời Hạ ngây ra hồi lâu, cố gắng tiêu hóa lời mẹ chồng, sau đó, cô tủm tỉm cười, níu tay bà.
“Con hợp tác làm kinh doanh với người ta, ai lại mặt dày đến nhờ ba đi móc nối hộ.
Với cả, hai chị em con đi làm thủ tục, người ta cũng tạo thuận lợi nhiều rồi, không thấy phiền toái gì cả.”
Hàn Dung không biết phải nói sao nữa, con dâu bà rất thông minh nhưng cũng rất hay giả ngu.