“Con lại còn tặng rượu cho người ta, hừ, chỉ cần bán rượu đó cho họ với giá thấp, người ta cũng đã coi như nhận ơn của con rồi.
Cái đám già không nên nết ấy còn dám không biết xấu hổ nhận rượu, còn cố tình lấy danh nghĩa bạn bè chí cốt với ba con để lấp l.i.ế.m chuyện nhận quà, nói là coi như con cháu trong nhà biếu.”
Thực ra, vụ tặng rượu này nếu có nghiêm khắc tra xét thì cũng không tính là nhận quà tạ lễ.
Tống Thời Hạ không dùng đặc quyền để lấy lợi cho mình, chỉ cảm thấy ngày lễ mà người ta hỗ trợ mình nhiệt tình, cho nên tặng bình rượu coi như cảm ơn.
Từ trên xuống dưới, ai cũng đều có phần, không phải tặng riêng ai.
Huống chi, đây chỉ là rượu thuốc nhà làm, không phải Mao Đài Phượng Tường đắt đỏ bán trên thị trường.
Tính ra cũng giống như dân chúng nhổ rau dưa trong vườn mang đến tặng cho vị lãnh đạo nếm thử mà thôi.
Chẳng qua Tống Thời Hạ không ngờ chuyện lại đến tai cha mẹ chồng, họ đều đã biết cô chuẩn bị mở công ty.
“Mẹ, ba mẹ biết chuyện này rồi, vậy con không cần thông báo nữa, ba mẹ thấy chuyện đó thế nào ạ?”
Hàn Dung nói:
“Ban đầu mẹ với ba con rất lo, sợ con bị người ta lừa, hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu công ty ma chuyên lừa đảo.
Ba mẹ sợ con không hiểu kinh doanh, bị người ta lừa đầu tư tiền, chừng nào lấy được hết vốn liếng của con rồi sẽ chạy trốn.”
“Nhưng lúc biết con hợp tác với Diêu Tuyết để mở công ty, ba mẹ lại sợ con thiếu tiền.
Cha Diêu Tuyết từng quyên cho bệnh viện bên mẹ cả một hệ thống máy móc, giá trị cũng phải mấy trăm nghìn đô la.
Người ta nhiều tiền, muốn lập công ty chắc chắn không phải dạng quy mô nhỏ, con hợp tác với người ta, không bỏ ra mấy chục nghìn thì lại lép vế. Làm ăn mà lép vế thì sau này sẽ thiệt.”
Tống Thời Hạ thấy ấm áp trong lòng, cha mẹ chồng luôn biết quan tâm cô từ những phương diện mà cô không lường trước được.
“Con nhiều tiền mà, trước cũng có một khoản bán nhân sâm đó, con lấy tiền ấy đầu tư cho anh trai con làm địa ốc, hiện giờ thu về gấp đôi, không thiếu tiền mở công ty.”
DTV
Hàn Dung nghe nói thế liền hớn hở:
“Nếu tính như thế, A Thanh lấy được con là trèo cao rồi, con dâu mẹ cũng là người có gia tài bạc vạn đấy.”
Tống Thời Hạ níu tay bà làm nũng:
“Trèo cao gì chứ, hồi trước con lấy anh ấy thì mới chỉ là một cô thôn nữ thôi, có thấy anh ấy chê con đâu? Lại còn giao hết tiền lương cho con giữ nữa.
Hiện giờ con kiếm ra tiền thì tiền đó cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, anh ấy tin con, con cũng tin tưởng anh ấy.”
Hàn Dung cảm động lắm, có cô con dâu như thế, gia trạch sẽ ngày một thịnh vượng.
Bà có người bạn, con cái trong nhà cũng theo nghề kinh doanh.
Mà chuyện thứ nhất nó làm sau khi kiếm được tiền là ly hôn với vợ, cưới một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác.
Người vợ trước và những đứa con từng chịu khổ cùng nó không hề được hưởng một chút phúc phần gì.
“Con yên tâm, hai đứa sau này mà cãi nhau, chắc chắn mẹ sẽ đứng về phía con, A Thanh nó ăn nói vụng về, con thì tính tình hiền hòa, không phải người ưa gây mâu thuẫn, nếu có chuyện, chắc chắn là do nó.”