Tống Thời Hạ bật cười:
“Mẹ, mẹ không nên thiên vị một bên như thế, ai sai thì người đó sửa, con có phải hạng không chịu được khi bị phê bình đâu.”
Hàn Dung ôm con dâu: “Số mẹ may quá, con trai mẹ cưới được cô con dâu tốt như vậy.”
Tống Thời Hạ chợt nhớ tới lời mẹ chồng mới nói, bèn hỏi lại một câu:
“Có phải dạo gần đây có người tới tìm ba mẹ nhờ giúp đỡ gì không?”
Hàn Dung nghiêm mặt:
“Ừ, chẳng thể hiểu được, lại còn nhờ Vu Phương tới nói giúp, mẹ chẳng hiểu con bé Vu Phương cứ thích ôm đồm loại chuyện này vào người làm gì?”
Tống Thời Hạ cười nói: “Con đoán người kia tên là Lý Mộng Tuyền có phải không ạ?”
DTV
Hàn Dung nghi hoặc: “Con cũng biết cô ta à?”
Biết được ngọn nguồn, Hàn Dung cười lớn:
“Mẹ không cho ba con giúp, sau đó qua tố cáo với bên hội phụ nữ phường bên đó, đàn ông sao có thể đánh vợ, việc này nhất định phải răn đe.”
Lý Mộng Tuyền chắc không thể ngờ mình nương các mối quan hệ nhờ đến tận nhà lãnh đạo để rồi cuối cùng, bí mật mình trăm phương nghìn kế giữ kín lại bị cả khu đều biết.
Nếu nghiêm khắc xử lí, chồng Lý Mộng Tuyền có thể bị kiện ra tòa.
Mà nếu không xử lí, từ nay Lý Mộng Tuyền đừng hòng mơ được yên một ngày với nhà chồng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tống Thời Hạ gặp Trần Kiều ở căn tin.
Thấy mặt mày Trần Kiều hớn hở, không khó nhận ra cuộc sống riêng trong thời gian này rất ổn.
Sau khi chuyện chồng Lý Mộng Tuyền vô sinh bị lan ra khắp nơi, cả khu phố đều biết Lý Mộng Tuyền gả nhầm một kẻ cặn bã.
Bản thân vô sinh, bất lực điên cuồng lại đổ hết lỗi lầm lên đầu vợ trước.
Không chỉ có thế, anh ta còn đánh đập hành hạ vợ mới thê thảm.
Con người bề ngoài trông có vẻ tuấn tú lịch lãm mà thực ra bên trong lại là một kẻ cầm thú.
Những hàng xóm trước kia còn hâm mộ và ghen tị Lý Mộng Tuyền tốt số, nay biết tin đều chẳng nỡ dậu đổ bìm leo, chỉ âm thầm cảm thán may mà mình không đ.â.m đầu vào đường chết.
Sau khi sự việc lan ra, cha mẹ chồng Lý Mộng Tuyền biết sự thật, bèn muốn tranh quyền nuôi con với Hoắc Khải.
Con đẻ của họ vô sinh, nhà họ coi như tuyệt hậu, nhưng Lý Mộng Tuyền lại có con ruột, chỉ cần không ly hôn thì con của Lý Mộng Tuyền cũng có thể coi là con cái nhà họ rồi.
Đây chính là kế sách kém cỏi nhất mà hai vợ chồng già nghĩ ra.
Nhưng nhà họ Hoắc cũng không phải hạng vừa.
Sức chiến đấu của bà Hoắc ở nông thôn có thể nói là số một, số hai, la lối chơi xấu, khóc lóc kêu than, chiêu gì cũng thạo, người thành phố làm sao có thể so được.
Cuối cùng, Lý Mộng Tuyền chỉ giành được quyền nuôi con gái.
Nhà bớt một kẻ vô ơn, Trần Kiều cảm thấy cuộc sống dễ chịu hẳn, ngày thường tan tầm thì mua hai đĩa thức ăn ở căn tin mang về, nấu một nồi cơm là xong.
Chủ nhật đi học rồi tiện thể bày quán bán hàng, chồng và con riêng tự lo cơm ngày ấy.
Trần Kiều còn tính mua chiếc máy giặt giải phóng đôi tay, bớt đi việc nhà thì mình cũng có thể ra ngoài kiếm thêm chút tiền.
Mỗi lần giở tiền riêng ra đếm, cô ta lại cảm thấy tương lai càng thêm sáng rọi.