Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 592

Tống Thời Hạ và Trần Kiều ăn với nhau một bữa cơm rồi về ký túc nghỉ trưa, chiều nay cô có tiết học.

Các bạn cùng phòng đều mang cơm về đây ăn.

Trịnh Linh Linh mở cửa đi vào:

“Ủa, cậu ăn trưa chưa?”

Tống Thời Hạ ngồi dậy đáp:

“Tôi ăn rồi, đang định tranh thủ nghỉ trưa một lát, mọi người ăn đi.”

Các nữ sinh đều mua một phần cơm, đặt lên bàn ăn cùng nhau, trên bàn còn có một bình dưa muối.

Tống Thời Hạ đã từng trông thấy cách họ giải quyết bữa trưa nên không còn ngạc nhiên.

Học phí đại học rất cao, mặc dù các sinh viên xuất sắc đã được miễn học phí nhưng còn nhiều mục khác đều phải tốn tiền, ví dụ như phí ký túc, tiền cơm, tiền sách vở…

Gia đình bình thường muốn cung cấp nuôi dạy một sinh viên đều phải thắt lưng buộc bụng, trừ khi đăng kí vào trường sư phạm.

Cho nên, có rất nhiều gia đình biết rõ con cái mình có thể thi được vào trường tốt hơn, nhưng vì điều kiện kinh tế không cho phép, đành phải chọn sư phạm.

Khi các bạn cùng phòng ăn trưa, Tống Thời Hạ cũng ngồi dậy đọc sách.

Nếu cô tiếp tục nằm nghỉ, mọi người sẽ phải rón rén hạn chế hành động, như thế không tiện.

Hách Quế Hoa vừa ăn vừa nói:

“Giai Giai này, lớp cậu học cùng với ngành lịch sử luôn nhỉ? Nghe nói bên lớp đó có một nam sinh cực kì đẹp trai, đi xe máy đi học.”

“Ừ, đúng là có một người như thế, nghe nói nhà người ta quyên cho trường nhiều đồ lắm, cho nên được đặc chiêu, điểm thi đại học thấp lè tè, chẳng đủ điểm chuẩn.”

Mấy cô gái lộ vẻ khinh thường.

Quách Thiên Lan trào phúng:

“Tôi ghét nhất loại người này, học thì kém nhưng lại có thể dựa vào gia đình mà dễ dàng cướp đi một cơ hội của những người đang nỗ lực hết sức ngoài kia.

Đến cả điểm chuẩn cũng chẳng đủ chứng tỏ năng lực không ra gì, thật đúng là ung nhọt của xã hội.”

Trịnh Linh Linh nói theo:

“Đúng thế, không rõ gia đình đó làm gì mà nuôi dạy ra loại người như thế? Nhà đó có quan hệ rộng chứng tỏ bậc cha chú rất giỏi, sinh ra một thế hệ con cháu như thế chắc là mất mặt lắm.”

Mấy cô gái cười vang, Tống Thời Hạ chợt thấy câu chuyện nghe thật quen tai, như là đã nghe ở đâu rồi.

Đinh Giai Giai chống má, nói:

“Tôi thì cảm thấy giáo sư Tạ mà trẻ lại mười tuổi thì nhất định sẽ là một thanh niên đẹp trai phong độ ngời ngời.

Thầy ấy lên lớp giảng bài vừa hài hước lại vừa sâu sắc, lại còn không điểm danh, chậc, dạy hay như thế, có ai bỏ giờ của thầy đâu, đúng là không cần điểm danh thật.”

Hách Quế Hoa chỉ mới gặp giáo sư Tạ một lần, tò mò nói:

“Nhưng mà giáo sư Tạ nhìn có vẻ già dặn như là đã trải qua vất vả nhiều lắm ấy, chưa biết chừng thời tuổi trẻ đã gặp nhiều sóng gió.”

Đinh Giai Giai nói: “Ừ, nhưng đều đã qua rồi, hiện giờ giáo sư đang sống rất tốt.”

Mọi người lại chuyển đề tài, nói sang môn Toán cao cấp mà ai cũng sợ hãi.

Các cô nữ sinh ở đây đều mang nỗi sợ bản năng đối với môn toán.

Ngay cả Quách Thiên Lan học công nghệ thông tin và Sài Thiện Tĩnh học Toán ứng dụng cũng không ngoại lệ.

 
Bình Luận (0)
Comment