Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 594

Tống Thời Hạ không biết nên nói gì, thực ra đâu có khoa trương đến thế.

Nếu tân sinh viên gặp anh ấy có lẽ sẽ cho rằng anh ấy là sinh viên khóa trên hoặc là giáo viên, trợ giảng gì đấy, tuy không nghĩ đó là giáo sư nhưng cũng không đến mức nhận nhầm đây là tân sinh viên.

Tống Thời Hạ bèn nhắc trước với các bạn:

“Tôi cảm thấy mọi người không nên quá chờ mong, không thì lúc trông thấy người thật lại thất vọng.”

Cô cũng nghe nói giáo sư Quý nhà cô những khi lên lớp là đặc biệt vô nhân tính, lúc thi cử càng không bao giờ nương tay cho bất cứ ai.

Cho nên đối với giáo sư Quý, phần lớn sinh viên có thể nói là vừa yêu lại vừa hận.

Trưa nay Tống Thời Hạ không về nhà, Quý Duy Thanh cùng hai đứa nhỏ ăn cơm xong, đưa hai nhóc tới trường tiểu học phụ thuộc.

Quý Nguyên kéo tay áo cha: “Ba ơi, chừng nào mẹ mới đến đón chúng con tan học?”

Quý Duy Thanh xoa đầu con, đáp:

“Dạo này mẹ con bận quá, đợi khi nào mẹ con xong kì quân sự thì sẽ có thời gian đi đón các con.”

DTV

Quý Dương và Quý Nguyên nhìn theo bóng cha đi khuất, ánh mắt đầy trông mong.

Hai nhóc đều không thích đi học, bởi vì đến trường là phải xa ba mẹ, chẳng vui gì cả.

“Anh, nếu mà chúng mình thông minh hơn thì tốt quá nhỉ, thông minh chút nữa là mình có thể vào đại học cùng mẹ được rồi.”

“Vậy chúng mình chịu khó học đi, ba bảo bên trường ba có khối thiên tài, mười tuổi có thể vào đại học, chúng mình cố lên, vài năm nữa là đủ tuổi rồi.”

Quý Nguyên phụng phịu:

“Thế vẫn lâu lắm, chỉ sợ mẹ tốt nghiệp đại học rồi chúng mình vẫn còn chưa mười tuổi nữa.”

Quý Dương cũng nhụt chí.

 

“Anh cũng không muốn đi học, bài trên lớp quá đơn giản, Nguyên Nguyên, em nghe có hiểu hết không?”

Quý Nguyên gật đầu thật mạnh:

“Bài lớp một chẳng khó chút nào, em chẳng biết làm gì trong giờ học luôn.”

Hai anh em ủ rũ vào lớp, mỗi ngày đều phải nghe những tri thức mà mình đã biết thật sự rất chán, chẳng bằng lên lớp ngồi với mẹ.

Tiết học đầu giờ chiều của Tống Thời Hạ đã kết thúc, cô vội vàng chạy đi tìm giảng đường Toán cao cấp theo chỉ dẫn của Sài Thiện Tĩnh.

Giảng đường bên cô cách khu giảng đường bên đó khá xa, chạy sang cũng phải mất chừng mười phút, cô cũng chưa từng sang bên này lần nào.

Xa thật đó, giáo sư Quý nhà cô khỏe mạnh dẻo dai như thế, hẳn cũng nhờ mỗi ngày đi bộ xa như vậy.

Hành lang tầng một khu giảng đường này có treo một loạt khung ảnh của những danh nhân, bên dưới có phần giới thiệu rõ ràng ngắn gọn.

Tống Thời Hạ nhanh chóng tìm được khung ảnh Anh-xtanh.

Quả nhiên, bên cạnh chính là ảnh Quý Duy Thanh cùng với phần tên họ và giới thiệu.

Ủa, nguyên một dãy dài những danh hiệu và công trạng này là của chồng cô thật ư?

Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng đi theo đoàn người vào phòng học chung.

Sài Thiện Tĩnh đã đến từ sớm, chiếm được dãy bàn đầu tiên, vị trí rất đẹp.

“Hạ Hạ, ngồi bên này.”

Phòng học là kiểu hội trường nhỏ, các dãy bàn xếp bậc thang, hàng trước cách bục giảng chừng 1 mét, ngẩng đầu là thấy giáo viên.

Vị trí chính giữa đang để trống, Tống Thời Hạ ôm ba lô chạy tới chỗ các bạn cùng phòng, ngồi xuống.

“Sao chọn bàn trên cùng thế?”

 
Bình Luận (0)
Comment