Rốt cuộc cũng cầm cự đến hết tiết, Đinh Giai Giai giơ tay thề:
“Tôi thề, đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng tôi theo mấy cậu đi học Toán cao cấp ở bên khoa này.”
Trịnh Linh Linh tán đồng: “Giáo sư Quý thật đáng sợ, may mà thầy ấy không dạy toán bên khoa mình.”
Sài Thiện Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu:
“Các cậu chưa rõ bản lĩnh của thầy ấy thôi, tôi cảm thấy giáo sư cũng không đến mức lạnh lùng xa cách như người ta đồn.
Có một giảng viên giỏi như thế dạy môn này ở lớp mình, tôi nghĩ mình nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.”
Mọi người hoảng sợ nhìn cô ấy.
Hách Quế Hoa lên tiếng, giọng điệu nặng nề:
“Tiểu Tĩnh à, đừng có bị giáo sư mê hoặc, thầy ấy thì trông hiền lành chỗ nào, đáng sợ c.h.ế.t đi được.”
Quách Thiên Lan im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng giải thích.
“Giáo sư Quý đã phát hiện các cậu gian lận, các cậu không thấy à? Bằng không sao thầy ấy lại đột nhiên gọi Tiểu Tĩnh?
Tôi đồng ý với nhận xét của Tiểu Tĩnh, giáo sư Quý là một người ngoài lạnh trong nóng.”
Mọi người nhìn về phía Tống Thời Hạ.
“Hạ Hạ, còn cậu thấy thế nào?”
Tống Thời Hạ lúc này thấy tiến cũng c.h.ế.t mà lùi cũng xong đời, cô không biết phải khen thế nào, nhưng cũng không thể chê chồng mình chứ?
“Tôi, tôi cảm thấy, không thể chỉ dựa vào ấn tượng trong lần gặp đầu tiên liền ấn định con người của ai đó.
Giáo sư Quý chỉ tương đối nghiêm túc trong lúc giảng dạy thôi, chưa biết chừng ở nhà lại rất yêu thương con cái.”
Sài Thiện Tĩnh tươi cười nói:
“Nghe nói vợ thầy ấy cực kì xinh đẹp, nếu mà thầy ấy lạnh nhạt thờ ơ thì ai thèm lấy cơ chứ?”
Đinh Giai Giai phản bác:
“Cậu không hiểu rồi, đàn ông chỉ cần có bản lĩnh thì sẽ không lo không cưới được vợ.
Dù người ta đối xử không thân thiện lắm với nữ giới thì vẫn sẽ có khối người xếp hàng gả cho người ta thôi.”
Quách Thiên Lan cau mày:
“Dưới quê tôi, chỉ có người nào biết thương vợ, trân trọng nữ giới thì mới cưới được vợ thôi, còn nếu không thì danh tiếng không đẹp, không lấy được vợ đâu.”
Hách Quế Hoa hâm mộ lắm:
“Tập tục quê cậu thích thật đó, ở nhà tôi thì khác, mẹ tôi với bà nội hầu hạ ba tôi và ông nội cả đời.
Họ thu xếp chuyện nhà ngăn nắp gọn gàng mà vẫn chẳng bao giờ được ngồi cùng bàn với đàn ông.
Hồi tôi còn nhỏ thì còn có thể ngồi trong lòng ông nội ăn chực mấy miếng, đến khi lớn thì đừng hòng.
Tôi thi đỗ đại học, nhà tôi mở tiệc mời họ hàng mà tôi cũng chỉ được ngồi trong bếp ăn cơm với các cô các dì thôi.”
Đinh Giai Giai thương cảm nói:
DTV
“Ài, quê ai mà chẳng có vài tập tục kì cục, như quê tôi này, tháng giêng không được cắt tóc, nói là cắt tóc tháng này nghe như rủa c.h.ế.t cậu ruột mình, chả hiểu.
Tôi mà rơi vào tình cảnh như nhà cậu, có khi tôi hất tung cái bàn, đừng ai ăn nữa, tôi mới là người thi đỗ, tiệc này cũng là tiệc mừng tôi lên đại học mà tôi còn không được vào bàn chính á?”
Hách Quế Hoa thở dài:
“Nói thì dễ, nhưng đồ ăn đều do mẹ tôi với bà tôi làm, đạp đổ đi chẳng phải lãng phí công sức của họ sao.”