Bầu không khí đang tốt đẹp bỗng rơi vào trầm mặc nặng nề, không ai nói thêm gì, mãi cho đến khi hai tên nhóc xa lạ chạy tới phá vỡ sự trầm mặc này.
Hai nhóc con nhào tới ôm chân Tống Thời Hạ gọi mẹ, mấy cô nữ sinh kinh ngạc trố mắt nhìn.
Trịnh Linh Linh vội vàng chạy tới gỡ hai nhóc ra:
“Ấy ấy hai bạn nhỏ, hai em nhầm người rồi, đây là bạn chị.”
Sài Thiện Tĩnh cũng hết sức ôn hòa nói:
“Các em lạc đường à?”
Quý Dương và Quý Nguyên nhìn mẹ, lại nhìn mấy chị gái lạ mặt, ngơ ngác một lúc.
Tống Thời Hạ bình tĩnh mỉm cười, lấy ra hai chiếc kẹo sữa đưa cho hai anh em.
“Tôi quen bọn nhỏ này, đây là con của giáo viên trường ta.”
Quý Dương vội vàng phụ họa.
“Vâng vâng, chị, chúng em định nhờ chị ấy đẫn đi tìm mẹ.”
Quý Nguyên hí hửng nói:
“Bọn em đi tìm mẹ, nhìn thấy chị ấy, chạy qua chào hỏi.”
DTV
Đinh Giai Giai thấy hai nhóc quá đáng yêu, bèn ngồi xổm xuống, nhéo má Quý Nguyên một cái.
“Bé con, các em đáng yêu quá, vừa rồi làm bọn chị giật cả mình.”
Hách Quế Hoa còn chưa lấy lại tinh thần.
“Hạ Hạ còn trẻ thế mà đột nhiên bị gọi là mẹ, tôi suýt thì bị hù chết.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Tôi chưa nói tôi hơn các cậu mấy tuổi à?”
Quách Thiên Lan quan sát Tống Thời Hạ một lát rồi nói: “Thế cậu hơn bọn tôi mấy tháng?”
Tống Thời Hạ chìa ba ngón tay.
“Lớn hơn 3 tuổi.”
Đinh Giai Giai rú lên: “Làm gì có chuyện đó! Cậu mà lớn hơn bọn tôi ba tuổi á, không tin.”
“Thật, chúng tôi còn đang nghĩ cậu hẳn là nhỏ tuổi nhất phòng ta, Linh Linh trông nhỏ thế thôi nhưng tuổi không nhỏ đâu.”
Tống Thời Hạ mới báo tuổi cho họ biết, nhưng khi biết tuổi các bạn, cô kinh ngạc nhận ra mình chỉ hơn họ có hai tuổi thôi.
Cô nghi hoặc:
“Sao các cậu lại gần bằng tuổi tôi thế nhỉ? Tôi tạm nghỉ học giữa chừng mấy năm rồi mới tham gia thi đại học mà.”
Sài Thiện Tĩnh thở dài:
“Con gái đi học nào dễ dàng gì, tôi phải học lại cấp hai một năm mới thi đỗ cấp ba, lên cấp ba lại học lại một năm.”
Các bạn cùng phòng hoặc là phải học lại, hoặc là vì nguyên nhân gia đình mà nghỉ học giữa chừng một thời gian.
Ban đầu Tống Thời Hạ còn cho rằng mình lớn tuổi hơn họ khá nhiều, ai dè chênh nhiều nhất cũng chỉ có hai tuổi thôi.
Đinh Giai Giai cẩn thận quan sát Tống Thời Hạ lần nữa, nói: “Không nhìn ra được cậu đã 24 đấy, bọn tôi còn cảm thấy mình 22 là hơi lớn rồi cơ.”
Hách Quế Hoa tò mò: “Tôi muốn biết cậu đã kết hôn chưa?”
Tống Thời Hạ thoải mái nói thật: “Tôi kết hôn hơn một năm rồi, đợi khi nào thích hợp sẽ mời các cậu qua nhà ăn cơm.”
Mọi người vội vàng từ chối, Tống Thời Hạ kết hôn rồi thì hẳn đang ở nhà chồng, dẫn bạn bè tới ăn cơm chỉ sợ sẽ khiến nhà chồng có ý kiến.
“Thật tình không nhìn ra đấy, Hạ Hạ thế mà lại là người đầu tiên của phòng ta lập gia đình, chúng ta còn chưa có cơ hội mừng cưới nữa.”
Tống Thời Hạ vội vàng từ chối:
“Thôi đừng, hồi tôi kết hôn cũng không mở tiệc mời khách, tôi không nhận tiền mừng, các cậu mà mừng bổ sung là tôi sẽ khó xử lắm.”