Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 605

Tống Thời Hạ lại đề nghị anh trai nên mở rộng tiểu khu đó ra, tốt nhất là để lại nhiều đất làm xanh hóa khu vực, nếu có thể thì hãy kiến thiết cả tầng hầm.

Ban đầu cô định nói là bãi đỗ xe, nhưng lại nhớ ra, trước mắt thu nhập của người ở đây còn khá thấp, mấy chục năm nữa mới có thể đạt mức khá giả, chi bằng cứ làm tầng hầm.

Còn vấn đề đỗ xe của sau này, tiểu khu chỉ cần làm đường rộng chút là có thể dừng đỗ xe được.

Tuy không hiểu nhưng Tống Thu Sinh lại dám chắc em gái nói thế phải có lí do riêng, vì thế, anh ấy lại cặm cụi ghi vào sổ từng ý một.

Tống Thời Hạ và Diêu Tuyết bàn bạc xong, thống nhất sẽ cho xây một tòa nhà cao tầng làm công ty, muốn làm buôn bán với bên ngoài thì nhất thiết phải có hình tượng đủ lớn.

Kế hoạch trước mắt của hai người là ở trong nước thì đánh mạnh vào sản phẩn cấp thấp, giá cả bình dân.

Hàng xuất khẩu sẽ đi theo hướng xa xỉ phẩm, mà xa xỉ phẩm thì diện mạo công ty không thể quá khó coi.

Hạng mục xây dựng này được giao cho Tống Thu Sinh, cả hai đều cho rằng anh ấy đáng tin cậy hơn cả.

Mảnh đất xây tòa nhà công ty ở gần thôn Trung Quan.

Mặc dù sản phẩm bên Tống Thời Hạ và máy tính không liên quan gì đến nhau nhưng nơi này về sau sẽ có rất nhiều viện khoa học, tinh anh đều tụ tập ở đây.

Công ty có thể nhân cơ hội này tuyển dụng những nghiên cứu viên ưu tú làm nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, không thể để Tống Thời Hạ gánh trách nhiệm này mãi được.

Bận bịu suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Tống Thời Hạ vội vàng về trường, vừa về đến ký túc xá thì đã bị người ta chặn lại.

“Cô là Tống Thời Hạ đúng không? Kem bôi ngừa cháy nắng bán thế nào?”

Tống Thời Hạ đang bận nên vội đáp qua: “Xin lỗi, hiện giờ chưa bán.”

 

Nữ sinh kia tỏ ý không vui.

“Cho cái giá đi, tôi mua toàn bộ phần của các bạn phòng cô.”

Tống Thời Hạ nhìn cô nàng từ đầu đến chân, đánh giá một lượt, cô gái tóc ngắn này nói giọng thủ đô, hẳn là con cái nhà vị nào rồi.

“Tôi còn có việc bận, thật sự không có hàng bán.”

Cô không rảnh lo người kia còn đang hùng hùng hổ hổ, chạy về ký túc lấy sách rồi vội vàng muốn lên lớp.

Đinh Giai Giai vội đứng dậy gọi lại: “Ấy, Hạ Hạ, chờ tôi với.”

Tống Thời Hạ nói nhanh:

DTV

“Chúng ta không cùng môn đâu, giảng viên môn này bên tôi ngày nào cũng điểm danh đó, có gì đến tối nói sau nhé.”

Cô vội vã chạy đi, Đinh Giai Giai chống eo, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sao giờ, Cát Tình còn đang chờ, nhỡ mà Hạ Hạ làm mích lòng cô ta thì sao?”

Hách Quế Hoa nằm ngửa trên giường, sách đắp lên mặt.

“Sợ gì, Hạ Hạ là người nhà giáo viên trong trường mà, ba Cát Tình làm gì mà lợi hại được đến mức đó.”

Trịnh Linh Linh hạ giọng: “Tôi nhe nói Cát Tình với Bạch Thu Thụy bên khoa Lịch sử đang quen nhau.”

Hách Quế Hoa bật dậy:

“Chúng ta mau nói với Hạ Hạ một tiếng đi, nhỡ không may làm Cát Tình không vui, chỉ sợ Hạ Hạ phải chịu thiệt.”

 
Bình Luận (0)
Comment