Tống Thời Hạ thật không biết phải nói gì, nữ sinh này chặn đường mình một lần chưa đủ còn muốn kéo thêm người tới tận khu giảng đường tìm cô nữa.
Cát Tình kéo tay người kia:
“Thu Thụy, chính là cô ta, em muốn mua kem bôi ngừa cháy nắng của cô ta thôi mà cô ta không chịu bán, xấu tính thế.”
Tống Thời Hạ cạn lời.
“Chó ngoan không ngáng đường, có thể tránh ra chút không?”
Từ lúc trông thấy Tống Thời Hạ, Bạch Thu Thụy đã không thể dứt mắt khỏi bóng hình cô.
Cậu ta tìm cô đã lâu, lại không nghe ngóng được cô theo chuyên ngành gì.
Rõ ràng đã nghe cô Mạnh nói Tống Thời Hạ đăng ký vào đại học Yến Kinh này mà, nhưng vào đại học tìm một người thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Khoa Vật lý, khoa Toán, khoa Máy tính, viện Khoa học tự nhiên, cậu ta đã tìm khắp chốn rồi.
Thậm chí cậu ta còn tới tận đại học Quốc Lập tìm cô, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Thật không ngờ người mà mình ngày nhớ đêm mong lại chọn ngành học không ai chú ý, Dược học.
Đây cũng là chuyên ngành bị cậu ta loại trừ đầu tiên, ngành này chẳng có tương lai gì, hoàn toàn không giống phong cách của Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ đang vội lên lớp, quay đầu tránh hai người kia, chọn cầu thang khác, cảm tạ trời đất, cô đã kịp vào lớp trước khi chuông reo.
Ông thầy già trên bục giảng hừ một tiếng, cầm danh sách lớp bắt đầu điểm danh.
Phòng học chỉ có mười mấy người, đây cũng là toàn bộ sinh viên khóa này, thực ra cũng không cần điểm danh đâu, nhưng đây là thú vui của thầy.
“Nghe nói lớp ta có một bạn đã có thể tự mình điều phối thuốc mỡ, tôi muốn dặn các bạn một tiếng, Dược học là không có tư cách hành nghề y, nếu muốn ăn cơm nhà nước thì cứ thử xem.”
Tống Thời Hạ hiểu thầy giáo đang nhắc nhở mình.
Cũng may, cô đã lấy được kết quả kiểm tra chất lượng, có thể nói đây là sản phẩm dược trang chính thức, sản phẩm đủ giấy tờ hợp lệ không sợ ngồi tù.
Cô phỏng đoán rất chính xác, nguyên một buổi học này, cô đã bị ông thầy già gọi lên trả lời sáu lần, tất cả đều là những tri thức dược học cơ sở.
“Cơ sở khá đấy, có thể thấy được em rất chịu khó xem sách.”
Thầy giáo già hết sức hài lòng, chỉ tiếc, tuổi còn trẻ mà lá gan quá lớn, vừa tiếp xúc đến Dược học đã dám phối thuốc cho người ta.
Dù chỉ là bôi trên mặt chứ không phải thuốc uống thì cũng không được.
Tan học, Tống Thời Hạ bị giáo sư gọi lại.
Thầy đi thẳng vào vấn đề: “Em biết tôi đang nhắc nhở em đúng không, em có giải thích gì không?”
Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một lúc, quyết định thành thật trả lời.
“Thưa thầy, thuốc bôi em cho các bạn không phải thuốc, đó là một loại dược trang, là sản phẩm làm đẹp có thành phần dược liệu, không có hại cho cơ thể.
Hơn nữa, lượng dược liệu trong đó rất nhỏ, bảo đảm dù có người dị ứng với thành phần thuốc thì cũng không có phản ứng lớn.”
Nhưng thầy giáo chỉ quan tâm kết quả: “Em có gì chứng minh dược trang của em hoàn toàn vô hại?”
Tống Thời Hạ quả thật có:
“Đây là biên lai kiểm tra đánh giá thành phần từ cơ quan có thẩm quyền, nếu thầy muốn xem kết quả hay giấy chứng nhận em cũng có cả, dược trang này đã được thông qua kiểm nghiệm về tiêu chuẩn an toàn rồi ạ.”