Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 609

Tống Thời Hạ đã có chồng còn dây dưa nói cười với nam sinh khác, Cát Tình đắc ý như thể mình đã tóm được nhược điểm của Tống Thời Hạ.

Cô ta vênh mặt tự đắc:

“Thì ra cô đã kết hôn à, nếu nói sớm có phải tốt không, chồng cô là giáo viên chứ gì, có cần tôi nói với ba tôi một tiếng cho anh ta tới đây dạy học không?”

Tống Thời Hạ giả ý cười cười:

“Thì ra hiệu trưởng Cát có quyền lực lớn thế ư? Giáo viên cấp ba cũng có thể đưa vào đại học giảng dạy được à?”

Cát Tình lập tức rơi vào bẫy:

“Ba tôi là hiệu trưởng mà, đương nhiên làm được hết, giáo viên cấp ba vào dạy đại học cũng chỉ cần ba tôi nói một câu là trót lọt, mặc dù không thi đỗ cũng có thể vào trường này học.”

Bạch Thu Thụy vội ngăn Cát Tình lại, nhưng cô ta đã nhanh miệng nói hết.

Tống Thời Hạ trào phúng cười bảo: “Tôi chưa từng nghe nói trường này có hiệu trưởng nào họ Cát.”

Cát Tình kiêu ngạo chống nạnh: “Tóc dài kiến thức ngắn, trường ta có hơn mười hiệu trưởng, đều là chú tôi hết.”

Tống Thời Hạ vỗ tay: “Ba cô lợi hại ghê.”

Đáy mắt Cát Tình lóe lên một tia ác ý:

“Cô nói xem, cô đã kết hôn rồi sao còn không biết giữ chừng mực? Ngày ngày dây dưa vào nam sinh khác, thật là kì cục, nếu bị chồng cô biết, liệu có ly hôn với cô không nhỉ?”

“Tôi không biết chừng mực? Xin hỏi tôi với nam sinh khác dây dưa như thế nào?”

Cát Tình khinh thường nguýt dài:

“Hồi học quân sư đó, có bao nhiêu nam sinh vây quanh cô, cô không nhớ à? Một tay vỗ thì không kêu, nếu không phải tại cô cười với người ta thì người ta vô duyên vô cớ chạy đến lấy lòng cô làm gì?”

Tống Thời Hạ ghé sát lại:

 

“Lần đầu tôi nghe người ta dùng ‘một tay vỗ không kêu’ như thế đó, có muốn tôi thử xem vỗ một tay lên mặt cô thì có kêu không?”

Cát Tình sợ hãi lùi vội lại, ngã ngồi xuống đất.

“Cô, cô, cô đừng mơ đánh tôi.”

Bạch Thu Thụy vội ngăn trước mặt bạn gái.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nhìn xuống châm chọc: “Tôi còn chưa động vào cô một ngón nào đâu, làm gì mà sợ đến thế?”

Bị Tống Thời Hạ đột ngột ghé sát lại, nói bằng một ngữ điệu âm trầm đến lạnh gáy, Cát Tình sợ mất hồn.

Giờ mới nhận ra mình bị mất mặt, cô ta bèn vùi đầu vào lòng bạn trai nghẹn ngào khóc lên, như thể mình bị chèn ép dữ lắm.

“Tôi chưa đụng vào cô ta nhé.”

Tống Thời Hạ cười cười nhìn Bạch Thu Thụy.

“Tôi nhớ thành tích hồi cấp ba của cậu chẳng ra sao, theo lý mà nói, hẳn phải bị nhét vào một trường trung cấp nào mới đúng, vì sao lại vào được trường này? Quái lạ.”

Cát Tình thò đầu ra, mặt không có lấy một giọt nước mắt, nghi hoặc hỏi: “Thu Thụy, anh có quen cô ta à?”

Tống Thời Hạ cố ý kích thích Cát Tình:

DTV

“Có quen chứ, chúng tôi là bạn cùng lớp hồi cấp ba đấy.”

Tống Thời Hạ cố tình nói bằng một giọng điệu châm chọc rất khó nghe, vào tai Cát Tình lại biến thành một ý nghĩa khác.

Cô ta hồ nghi nhìn bạn trai: “Thu Thụy, sao anh chưa bao giờ nói với em là anh có quen cô ta?”

Bạch Thu Thụy đi tìm Tống Thời Hạ đã lâu, mãi đến khi cậu ta sắp từ bỏ thì lại nghe thấy cái tên Tống Thời Hạ này từ bạn gái mình.

Cậu ta không dám chắc đó có phải người mình tìm hay không, sợ chờ mong nhiều lại thất vọng lớn.

“Anh không thân với cô ta, cô ta rất ít khi tới lớp.”

 
Bình Luận (0)
Comment