Tống Thời Hạ cười cười.
“Để tôi đoán thử, bạn Bạch đây có thể vào được đại học, đều là nhờ cha vợ hả?”
Bạch Thu Thụy chưa kịp rũ bỏ quan hệ thì Cát Tình đã kéo tay bạn trai, la to:
“Đoán đúng rồi đấy, ba tôi chỉ cần một câu là đủ cho Thu Thụy vào đại học.”
Tống Thời Hạ cười ha hả: “Hiệu trưởng Cát lợi hại ghê, thật đúng là cha nào con nấy.”
Cát Tình không nghe ra ý châm chọc trong lời Tống Thời Hạ, Bạch Thu Thụy lại đã xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
“Cho nên cô biết điều chút đi, chủ động đưa kem bôi cho tôi hay là chờ lãnh đạo bên cô gọi lên văn phòng nói chuyện, tôi cho cô một tối cân nhắc đấy.”
Nếu đã mang danh cha ra dọa, Cát Tình cũng không muốn giấu nữa.
“Tùy cô.”
Tống Thời Hạ vứt lại một câu rồi vòng qua hai người, đi luôn, hoàn toàn không nể mặt hiệu trưởng Cát chút nào.
Về đến nhà, cô trông thấy thím Phùng, thím ấy đang đẩy xe đạp ra cửa.
“Thím, cháu muốn hỏi thăm một người này.”
Thím Phùng gạt chân chống: “Cháu nói đi, nhưng thím cũng không chắc mình có biết hết.”
“Trường ta có hiệu trưởng nào họ Cát không?”
Thím Phùng ngẫm nghĩ một lát mới đáp:
“Hiệu trưởng Cát? Hình như có nhỉ? Cháu hỏi người này làm gì? Nếu muốn biết ai thì sang hỏi lão Hồ nhà bên ấy, ổng là anh cả trường cháu, nếu có thì chắc sẽ biết thôi.”
Tống Thời Hạ bật cười trước cái danh ‘anh cả’ kia.
“Hiệu trưởng Hồ là lãnh đạo cao nhất ạ?”
“Ừ, ổng còn là họ hàng thế nào với Hồ Thích đó, ông nhà thím bảo thế, thím thì không biết Hồ Thích là ai, chỉ biết đó là một người rất giỏi.”
Tống Thời Hạ có nhớ cái tên Hồ Thích này, đây là một vị danh nhân từng xuất hiện trong sách giáo khoa.
“Hôm nay cháu gặp một người tên là Cát Tình, tự xưng là con gái hiệu trưởng Cát, cô nàng muốn cho cháu không ở yên trong trường này được nữa.”
Thím Phùng bật cười:
“Con nhỏ nhà ai thiếu đạo đức thế? Nếu để hiệu trưởng Hồ biết, ổng nhất định sẽ cáu nhặng lên cho coi.
Cháu mà không thể ở yên trong trường này thì chắc chắn giáo sư Quý cũng muốn đi luôn.”
Tống Thời Hạ vội giải thích:
“Đây là hành vi cá nhân, đừng gộp chung với phong cách trường, cháu cảm thấy trường ta và hiệu trưởng Hồ đều rất tốt, nhưng cũng sẽ để lọt mấy con sâu làm rầu nồi canh như thế, không cẩn thận sẽ làm hỏng danh dự của trường.”
Thím Phùng gật đầu:
“Cháu nên phản ánh lại chuyện này với ổng, tuyệt đối đừng để một hai cá nhân làm hỏng danh dự của trường, ông nhà thím còn đang chờ được lên cấp bậc như giáo sư Quý trước khi về hưu đấy.”
“Giáo sư Tạ chắc chắn sẽ lên được mà, trình độ chuyên môn của giáo sư cao như thế, cháu dám chắc không cần đến lúc về hưu đâu, chỉ mấy năm nữa là đủ rồi.”
Thím Phùng vui vẻ nói: “Ôi chao, cảm ơn cháu nhiều, nghe cháu nói thế, thím yên tâm rồi.”
Tống Thời Hạ vào nhà, trong nhà chỉ có bảo mẫu đang tưới hoa, mẹ chồng cô đã đi đón hai đứa nhỏ tan học.
Bảo mẫu trông thấy Tống Thời Hạ về thì vội chào hỏi:
DTV
“Đồng chí Tống về à, đồ ăn đang ủ trong nồi làm nóng đó, dì Hàn nói hôm nay dẫn hai cháu đi thư viện, sẽ về ăn cơm hơi trễ, có bảo đồng chí Tống về lúc nào thì cứ ăn trước.”