Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 611

Tống Thời Hạ bưng ra một đĩa cải bẹ muối.

Đây là món cô hướng dẫn mẹ chồng làm trong lúc nhàn rỗi, nhà muốn cả một bình sành to, giáo sư Quý đi công tác cũng được ấn cho một bình lớn để ăn dần.

Hôm nay mẹ chồng làm món cơm rang với tôm bóc vỏ cho cô.

Cô mời bảo mẫu: “Chị ăn chưa ạ? Chưa ăn thì ngồi vào đây ăn luôn.”

Bảo mẫu lúng túng cười bảo: “Trưa nay tôi ăn hơi muộn, để chờ dì Hàn về rồi tôi ăn cùng bọn nhỏ luôn.”

Tống Thời Hạ biết bảo mẫu muốn chờ mọi người ăn xong thì ăn nốt cơm thừa, cô đã khuyên nhiều lần nhưng không có tác dụng, đành thôi.

“Vâng, vậy tôi ăn trước nhé. Ăn xong tôi sẽ lên làm việc trên gác mái, nếu không có việc gì cần thì đừng làm phiền tôi nhé.”

Bảo mẫu hết sức cảm kích, không biết đời trước mình đã làm những việc tốt gì mà đời này may mắn thế.

Làm việc ở nhà này, chỉ cần quét dọn vệ sinh, chăm chút lại vườn hoa, đưa đón hai đứa nhỏ, tiền công vẫn rất cao.

Chủ nhà ăn gì mình ăn nấy, người ta chưa bao giờ coi mình là người hầu.

Tống Thời Hạ ăn xong, lên gác làm việc.

Trên bàn là bản kế hoạch lập công ty, có viết tên công ty do cô và Diêu Tuyết chọn ra, ‘Ngu Mỹ Nhân’.

Kem bôi ngừa cháy nắng kia về sau cũng sẽ đổi tên thật mỹ miều, nhưng tên thông dụng vẫn cứ dùng là kem bôi ngừa cháy nắng đi, dễ hiểu dễ nhớ.

Có điều, nhiều người không quá chú ý chuyện da cháy nắng hay không, có lẽ nên đổi thành kem nhuận da.

Kem nhuận da thêm chút thành phần chống nắng vào, đạt hai hiệu quả cùng lúc.

Tống Thời Hạ tính sẽ mua một chỗ trên báo để quảng cáo về tính năng chống nắng này.

Cá nhân Tống Thời Hạ cho rằng quảng cáo qua báo chí rất có hiệu quả, đài và tivi cũng là phương án tốt.

 

Nhưng hai phương án sau phải chờ khi tài chính công ty sung túc mới tính được, cũng không cần gấp lắm.

Vì tivi hiện này chưa thịnh hành, phải chờ nhiều năm nữa mới có độ phủ sóng cao.

Kiểm tra tài chính cá nhân, Tống Thời Hạ vui vẻ mỉm cười.

Bác Diêu đã giúp bán đi đống trang sức đó với giá khá cao, mấy hôm trước vừa chuyển tiền về cho cô.

Hiện Tống Thời Hạ đang có trong tay tầm 300 nghìn tiền mặt làm vốn lưu động, nhưng chưa rõ muốn dùng vào việc gì.

Đầu tư địa ốc?

Nhưng anh trai đang làm địa ốc rồi, cô đầu tư thêm thì tiền lời vẫn thế thôi.

Số tiền này nên xài thế nào là cả một vấn đề.

Đúng rồi, trước đó Quý Duy Thanh đã nói với cô rằng chỉ cần có phòng thí nghiệm thì làm việc ở đâu cũng như nhau, anh không có nhà, sang hỏi hiệu trưởng Hồ cũng được mà.

Tống Thời Hạ sửa sang lại một chút, xác định ăn mặc thỏa đáng rồi mới đi sang gõ cửa nhà bên.

Trương Uyển Thanh trông thấy Tống Thời Hạ ngoài cửa còn không tin được.

“Đồng chí Tiểu Hạ, mời vào mời vào.”

Tống Thời Hạ mỉm cười xách một rổ hoa quả tươi đi vào.

“Chị Hồ Du đã về chưa ạ, cháu tới thăm chị ấy với em bé.”

“Về rồi, tối qua mới đón về, nó bảo không thể chịu nổi bệnh viện nữa, tối nào cũng phải nghe thai phụ phòng bên khóc kêu, ảnh hưởng đến tâm tình.”

DTV

Hồ Du cũng sắp ở cữ xong rồi, nhưng vì không có cha mẹ chồng nên vẫn ở nhà cha mẹ ruột.

Cũng may hai vợ chồng hiệu trưởng Hồ đều thương con gái, chỉ ước gì con gái mình cứ ở lại đây cho đến khi khỏe hẳn hẵng về.

 
Bình Luận (0)
Comment